Chuyện nhân chứng gặp đạo phỉ từ trên trời rơi xuống cũng dừng ại, các nhân viên kiểm tra quanh tinh môn cũng dần dần giảm bớt, sau đó đã biến mất không một tiếng động, có một số việc tự nhiên qua đi như vậy, không cần lý do.
Lúc này bên Thủ Thành Cung lại có một vị khách, khách đến thăm bị dẫn vào Thủ Thành Cung, Miêu Nghị bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, hắn dẫn khách nhân vào tĩnh thất của mình.
Không có người ngoài, đối diện Miêu Nghị chính là một nam tử cao lớn, người này chính là Yến Bắc Hồng.
Miêu Nghị hiểu ý cười cười, nói:
- Yến đại ca, những năm qua ngươi đi đâu, tiểu đệ thường xuyên liên hệ, vì sao ngươi không nhìn?
Yến Bắc Hồng vẫn tươi cười phóng khoáng, hắn nói:
- Không phải không để ý tới, mà là không muốn gây phiền toái cho ngươi.
Miêu Nghị nói:
- Yến đại ca cớ gì nói thế, mặc dù tiểu đệ vô năng nhưng an bài một nơi dung thân cho Yến đại ca không thành vấn đề gì, tiện tay mà thôi, tại sao phiền toái chứ?
Yến Bắc Hồng hơi trầm mặc, hắn khoác tay nói:
- Có một số việc hiện tại nhiều lời vô ích, sau này lão đệ sẽ hiểu.
Nghe hắn nói có ý khác, Miêu Nghị cũng không hỏi nhiều, năm đó mới tới Đại Thế Giới hắn đã từng mời Yến Bắc Hồng gia nhập bên cạnh mình, hiện tại vẫn cự tuyệt, thích thú cười nói:
- Thường đến thăm ta thì sao?
Yến Bắc Hồng:
- Ta đã tới từ sớm, ai ngờ tinh môn các nơi đột nhiên phong tỏa, đành phải tạm thời nhẫn nại, chờ lệnh cấm qua đi mới đi tìm ngươi.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Ngươi không phải đạo phỉ, huống chi kiểm tra chỉ làm dáng, ngươi bình thường đi thông có cái gì phải sợ?
Yến Bắc Hồng thở dài:
- Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm ngươi.
Miêu Nghị nghe không hiểu, hồ nghi nói:
- Tại sao nói như vậy?
Yến Bắc Hồng dùng hành động thực tế làm trả lời, trực tiếp thả hai người ra khỏi thú nang, đặt ngang trên giường đá, trừ Hồng Tụ và Hồng Phất còn có thể là ai.
Hai người này đã hôn mê, bị dây xích tử tinh chói chặt, trên mặt và và làn da lõa lồ hiện ra đủ màu sắc, Miêu Nghị tiến lên đánh giá và im lặng, hắn hiểu hai thị nữ của Yến Bắc Hồng tu luyện công pháp bị thất tình lục dục cắn trả, đây là nguyên nhân tới đây nhờ hắn hóa giải.
- Chắc hẳn không cần ta nói thì lão đệ cũng hiểu.
Yến Bắc Hồng hỏi rõ.
Miêu Nghị khẽ gật đầu, hắn cau mày nói:
- Yến Đại ca, thứ cho ta nói thẳng, Đại Thế Giới không phải là Tiểu Thế Giới có thể so sánh, dùng Tiên Nguyên đan tu hành rất nhanh, cần gì tu hành ma công chịu tội? Hôm nay tiểu đệ còn ở đây, vạn nhất tiểu đệ xảy ra phiền toái gì không thể ra tay, chẳng phải tự tìm phiền toái?
Yến Bắc Hồng khoát tay nói:
- Sau khi đến Đại Thế Giới ta cũng không để các nàng thôn phệ tu vi của người khác, vẫn cho các nàng sử dụng Tiên Nguyên đan, hôm nay đột phá cảnh giới lại bị như vậy, sợ rằng là nguyên nhân do thôn phệ không ít trong vTiểu Thế Giới.
- Ah...
Miêu Nghị hiểu rõ, lại hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Yến Bắc Hồng yên lặng, nói thật:
- Tiên Nguyên đan tăng tu vi rất nhanh nhưng so với ma công ta tu hành vẫn chậm một chút. Đại Thế Giới cao thủ nhiều như mây, nếu ta không mau chóng tăng tu vi của mình, ba người chúng ta không thể tự bảo vệ mình, không thể chém giết chiếm đoạt Tiên Nguyên đan cung cấp cho hai nàng.
Miêu Nghị nghiêng đầu sang một bên, hắn nhắm mắt và quay đầu nói:
- Ngươi biết rõ và không cho hai nàng chạm vào ma công, cần gì phải tự lầm? Bên ta không kém ba chỉ tiêu cho các ngươi, cho dù ngươi không muốn đồ vật từ chỗ ta, ta cũng có thể an bài vị trí cho các ngươi tại thiên nhai. Cam đoan các ngươi tự cấp tự túc, cần gì lún vào ma công?
Yến Bắc Hồng đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
- Lão đệ, giao tình chúng ta rất tốt, thật muốn vươn tay đòi hỏi từ ngươi, hoặc thành thủ hạ của ngươi, khi đó giao tình giữa chúng ta đã biến vị, huống chi ta cũng nói, ta ở bên cạnh ngươi, sớm muộn cũng liên lụy ngươi, nên bảo trì khoảng cách mới tốt, có phiền toái giúp nhau là tốt rồi.
Thấy không khuyên nổi, Miêu Nghị bất đắc dĩ cười khổ, hỏi:
- Tu vi của ngươi hiện tại thế nào?
Yến Bắc Hồng đưa tay xóa Linh Ẩn Nê trên mi tâm, cũng để lộ Kim Liên cửu phẩm.
Miêu Nghị im lặng, Yến Bắc Hồng đi vào Đại Thế Giới mới có tu vi Kim Liên nhất phẩm, chỉ mấy trăm năm ngắn ngủi vượt qua mình không nói, lại đạt tới Kim Liên cửu phẩm, chắc hẳn không bao lâu sẽ đột phá cảnh giới Thải Liên không xa, từ đó có thể lĩnh giáo sự biến thái của ma công.
Yến Bắc Hồng:
- Ta biết rõ lão đệ lo lắng cái gì, cách cảnh giới pháp lực vô biên còn một đoạn đường rất xa, ta tạm thời sẽ không có vấn đề gì. ngươi nên cứu các nàng trước đi, trong khoảng thời gian này ta vẫn thi pháp áp chế thay các nàng, không để thất tình lục dục diễn sinh quá nhanh, ta sợ thời gian lâu các nàng không gánh nổi.
Miêu Nghị thở dài:
- Ta ra ngoài an bài một chút, lại trở về động thủ.
Yến Bắc Hồng gật đầu, Miêu Nghị quay người rời đi.
Hai người nói chuyện thẳng thắn không có gì lạ, có việc cứ nói, không tồn tại lục đục với nhau.
Sau khi an bài công việc bên ngoài, Miêu Nghị tạm thời tiến vào trạng thái bế quan, hắn ra tay thanh lý trên người Hồng Tụ trước.
Thời gian bế quan cũng không lâu, cũng chỉ cần thời gian mấy tháng, cũng không phiền toái như Yến Bắc Hồng lần trước. Chủ yếu hai nữ lần này đột phá đến cảnh giới Kim Liên thôn phệ tu vi của người khác không nhiều, cho nên cắn trả cũng không quá lợi hại, tăng thêm có Yến Bắc Hồng hỗ trợ áp chế, trọng điểm là tu vi Miêu Nghị cao hơn hai nàng quá nhiều, hôm nay càng có tâm diễm tương trợ, thanh lý quá dễ dàng.
Sau khi giải quyết việc của hai nữ, Yến Bắc Hồng cũng không dừng lại quá lâu, mang người bay đi, Miêu Nghị hỏi hắn đi nơi nào lại không nói, lúc đến đột ngột, lúc đi không lưu luyến...
Trong nháy mắt đã qua ngàn năm.
Bên ngoài Đông Hoa tổng trấn phủ có nam nhân vai hùm hàm gấu đang ôm cây khóc, khóc tê tâm liệt phế, thút thít nỉ non, cũng không phải người xa lạ, chính là Hạ Hầu Long Thành.
Bên cây, dùng Đông Hoa tổng trấn Bích Nguyệt vi tôn, Miêu Nghị, Chiến Như Ý, Nghiêm Tố, Diêu Hưng, Đinh Trạch Toàn, Tang Như Nguyệt, Cao Hữu, Liên Phương Ngọc, Nhuế Phàm chín thống lĩnh cũng có mặt ở đây.
Thấy Hạ Hầu Long Thành khóc thương tâm như vậy, đám người bên cạnh cảm thấy cổ quái.
Bởi vì Hạ Hầu Long Thành bị giáng chức làm sơn thần tại nơi chim không thèm ỉa.