Phi Thiên

Chương 2067: Không biết lớn nhỏ (Hạ)

Chiến Như Ý nhìn hắn, nói:

- Miệng lại không sạch sẽ... Ta thật muốn biết Hoàng Phủ Quân Nhu nói như thế nào.

Hạ Hầu Long Thành ngừng cười, hắn nói tránh đi:

- Đúng rồi, vừa nghe được điểm tin tức, vị trí Đông Hoa tổng trấn có khả năng thay người.

Vừa nghe hắn nói như thế mọi người nhìn sang, cũng biết ở phương diện thiên nhai, tin tức của tên này là nguồn đáng tin cậy nhất.

Chiến Như Ý cũng buông chuyện vừa rồi, hỏi:

- Thành tích của tổng trấn đại nhân không tệ, không phải đã bảo trụ vị trí tổng trấn sao?

Hạ Hầu Long Thành nói:

- Ai biết được! Dù sao nghe được tin tức Thiên Nguyên Hầu đang hoạt động giúp đại nhân, dường như đại nhân không muốn làm ở Đông Hoa tổng trấn phủ, muốn chuyển sang nơi khác làm tổng trấn.

Đám người Nghiêm Tố nhìn nhau, trong kinh ngạc còn mang theo bộ dạng đương nhiên, có hai người này ở trog Đông Hoa tổng trấn phủ, đổi lại ai có thể tự tại?

Chiến Như Ý nhíu mày không nói trong chốc lát, nhìn chung quanh và hỏi:

- Không phải ngươi có quan hệ tốt với Ngưu Hữu Đức hay sao? Tổng trấn đại nhân sắp quay về, chúng ta đã sớm tới, tại sao hắn còn chưa tới?

Diêu Hưng hừ hừ hai tiếng, nói:

- Nên nghiêm trị kẻ mục vô tôn trưởng này!

- Ah...

Hạ Hầu Long Thành nói mỉa:

- Không biết lúc khảo hạch lần trước là ai bị Ngưu Hữu Đức đuổi chạy cũng không kịp, có bản lĩnh nói trước mặt Ngưu Hữu Đức đi.

Bị nói rõ chỗ yếu, Diêu Hưng hận nghiến răng, hiện này bị con gấu chó này khinh bỉ, bọn họ giúp hắn giải quyết vấn đề nhét người xong, ngoài miệng lại nói không khách khí, con gấu chó này thật sự không biết nhân tình thế thái mà. Nếu không phải Hạ Hầu Long Thành có bối cảnh lớn, hắn thực muốn chơi chết Hạ Hầu Long Thành.

- Nói trước mặt hắn thì thế nào? Cho dù ở trước mặt tổng trấn đại nhân cũng nói không lầm, chẳng lẽ mục vô tôn trưởng còn không thể nói? Ta không ngại nói rõ, sở dĩ ta tới nơi này là muốn tính sổ với hắn, như thế nào, ngươi muốn nhúng tay can thiệp hay sao?

Chiến Như Ý lên tiếng, đám người Diêu Hưng bối cảnh đề là người Doanh gia, cả đám người lấy nàng vi ôn, đương nhiên thời điểm này do nàng xuất đầu.

Hạ Hầu Long Thành đang muốn nói gì đó, lúc tiếp xúc với ánh mắt thâm trầm của Chiến Như Ý liền không lên tiếng, hắn biết rõ Chiến Như Ý là khuê mật của Hoàng Phủ Quân Nhu, quan hệ giữa hai nàng rất tốt, nếu như còn muốn Hoàng Phủ Quân Nhu không tức giận, hắn không nên trêu vào Chiến Như Ý.

Đám người Diêu Hưng trao đổi ánh mắt với nhau, mấy người nhìn ra được, Hạ Hầu Long Thành sợ Chiến Như Ý!


- Khí trời hôm nay rất tốt!

Lúc ngẩng đầu nhìn trời, Hạ Hầu Long Thành tự tìm lối thoát cho mình, hắn lập tức đi xa.

Sau khi tìm nơi không có người, hắn lấy tinh linh ra, nhanh chóng liên hệ với Miêu Nghị: Ngưu huynh, tổng trấn đại nhân sắp quay về, tại sao ngươi còn chưa tới? Làm thủ hạ mà không tới là không thể nói nổi! Loại chuyện này ta cũng không làm được.

Hắn không có nói lung tung, được gia thế bối cảnh giáo dục, nhìn thấy thủ trưởng thì không dám khinh thường.Trước kia lúc hắn làm thủ hạ của Bích Nguyệt phu nhân cũng biểu hiện rất khách khí, thẳng đến khi không làm thủ hạ của Bích Nguyệt phu nhân mới làm càn.

Miêu Nghị: đang trên đường đi, sắp tới rồi.

Sau khi hắn tiếp ứng Tru Thần Tiễn, thật sự phải đi đoạn đường thật xa. Tốn thời gian hơn nửa năm mới mang Hải Bình Tâm về.

Hạ Hầu Long Thành: Ngưu huynh, nhanh lên đi, mau chóng tới tứước khi Bích Nguyệt trở lại, nếu không Chiến Như Ý sẽ quan báo tư thù làm khó ngươi, ngươi cũng biết bối cảnh của nàng, ta không cần nói thêm cái gì.

Miêu Nghị: đa tạ hảo ý của Hạ Hầu huynh, ta biết rõ, lập tức tới ngay.

Sau khi liên hệ sông, bỗng nhiên Hạ Hầu Long Thành ngẩng đầu, chỉ thấy có vài đạo nhân ảnh đã tới trên không trung tổng trấn, chính là Bích Nguyệt phu nhân.

Hạ Hầu Long Thành lắc đầu, nói:

- Xong rồi, vẫn tới trước, Ngưu huynh ah, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

Rất nhanh, Nghiêm Tố, Diêu Hưng, Đinh Trạch Toàn, Tang Như Nguyệt, Cao Hữu, Liên Phương Ngọc, Nhuế Phàm, Chiến Như Ý và Hạ Hầu Long Thành cùng tới bái kiến tổng trấn.

Bích Nguyệt phu nhân sai người an trí mọi người trong đại điện, lập lúc triệu kiến đám thủ hạ đắc lực.

- Tham kiến tổng trấn đại nhân!

Người trong điện bái kiến.

- Chư vị vất vả!

Sau khi vào trong đại điện, Bích Nguyệt phu nhân ngồi xuống sau đó vươn tay nâng đỡ một cái, ánh mắt đảo qua mấy người, trọng điểm chủ ý Chiến Như Ý và Hạ Hầu Long Thành. Sau đó phát hiện thiếu một người, hỏi:

- Ngưu Hữu Đức ở đâu?

Chiến Như Ý chắp tay nói:

- Ngưu Hữu Đức không tới.

Hạ Hầu Long Thành làm như không nghe thấy, trong nội tâm đang mắng thầm, đúng là đủ trực tiếp. Tại sao ngươi biết hắn không tới, người ta đang trên đường tới đây, nữ nhân này nói rõ đang cố ý hãm hại.


Đám người Nghiêm Tố không nói gì cả, ánh mắt của bọn họ nói rõ đang xem náo nhiệt.

- Không tới?

Bích Nguyệt phu nhân giật mình, sắc mặt biến thành lạnh giá. Trước kia nàng đã ra lệnh cho Lan Hương thông tri thủ hạ, vậy mà không tới. Đúng là không đặt mình vào mắt mà, thủ trưởng có triệu lại không đến, lần đầu tiên nàng gặp thủ hạ như vậy, hắn thật cho rằng ủng hộ thành tích khảo hạch thì muốn làm gì thì làm sao?

nàng nghiêng đầu nhìn sang Lan Hương, hỏi:

- Thông tri chưa?

Lan Hương khẽ gật đầu nói:

- Đã thông tri!

Vừa mới nói xong, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, mọi người quay đầu nhìn sang, đám người Nghiêm Tố dùng ánh mắt trêu tức nhìn người tới.

Người đến không phải người khác, chính là Miêu Nghị nhanh chân tới đây nhưng lại chậm một bước, tiến vào trong điện, hắn chắp tay hành lễ:

- Tham kiến tổng trấn đại nhân, mạt tướng đến chậm, xin thứ tội!

Bích Nguyệt phu nhân mặt không biểu tình, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Vì sao đến chậm?

Miêu Nghị nói:

- Gần đây đạo tặc hoành hành, không khéo bị ty chức bắt gặp cho nên kịch chiến, lúc này mới tới chậm.

Hạ Hầu Long Thành suýt rớt cả quai hàm và cười thành tiếng, hắn phát hiện Ngưu huynh đang trợn mắt nói lời bịa đặt.

Chiến Như Ý quay đầu nhìn sang những người khác.

Sắc mặt Bích Nguyệt phu nhân trầm xuống, hỏi:

- Là đạo tặc phương nào?

Miêu Nghị:

- Đều che mặt, không biết.

Bích Nguyệt phu nhân:

- Có bắt được kẻ nào không?

Miêu Nghị:

- Ty chức vô năng, có thể thoát thân đã may mắn, để bọn chúng chạy.

Bích Nguyệt phu nhân không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Miêu Nghị bình tĩnh thong dong đứng đó, hắn cũng không sợ hãi, có người lại không muốn tha hắn, Nghiêm Tố lên tiếng:

- Ngưu đại thống lĩnh, không đặt đại nhân vào mắt, tới chậm là tới chậm, làm gì lập nhiều lý do như vậy?

Bỗng nhiên Miêu Nghị quay đầu lại, chậm rãi quay người, hắn chất vấn:

- Tiện nhân, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không đặt đại nhân vào mắt?