Ba tháng sau, Bích Nguyệt phu nhân nhìn thấy thành tích khảo hạch của mình, thành tích khảo hạch làm nàng im lặng, vậy mà giống Miêu Nghị, thứ chín!
Vận khí của nàng tốt hơn Miêu Nghị một chút, ít nhất nàng không bị trừng phạt, còn được phong thưởng, phẩm cấp lại thăng một cấp.
Đại bộ phận tám trăm vị trí tổng trấn thiên nhai rơi vào trong tay người không có thế lực bối cảnh, có hơn bảy trăm vị trí không quan hệ với quyền quý Thiên đình, chỉ có chừng một trăm vị trí do quyền quý Thiên đình cầm giữ, đây là chuyện không có biện pháp, muốn triệt để ngăn cản quyền quý nhúng chàm là chuyện không ai làm được.
Tuy không ít vị trí thiên nhai đại thống lĩnh do những quyền quý Thiên đình chiếm giữ, cấp trên lại không phải là quyền quý thiên đình khống chế, lực khống chế của các quyền quý Thiên đình cũng giảm bớt rất nhiều.
Lối ra Luyện Ngục chi địa bị phong tỏa cũng mở ra, Bích Nguyệt phu nhân vừa ra đã nhìn thấy Thiên Nguyên Hầu, trên mặt Thiên Nguyên Hầu còn tươi cười nghênh đón nàng.
Trên đường trở về chỉ có phu thê hai người mà thôi, Thiên Nguyên Hầu cũng kể những việc sau đó.
Hai phu thê tay trong tay bay trong tinh không, Bích Nguyệt phu nhân nói:
- Nói như vậy Thiên đình đã dạt mục đích?
Thiên Nguyên Hầu cười lạnh nói:
- Chỉ sợ chưa hẳn, Thiên đình thành lập quá lâu, thói quen lâu ngày giống như cái chảo nhuộm, người nhảy vào trong đó không ai có thể chỉ lo thân mình, cho dù Thiên Đế có tâm cải biến cũng không phải sức người có khả năng làm nổi, ngươi chờ xem, một đám người không có bối cảnh quyền thế ngồi vào vị trí tổng trấn, tự nhiên sẽ có người không ngừng kéo tới, có mấy tên đứng vững dưới áp lực không đứng thành hàng? Có khả năng ngươi không biết, thủ trưởng của ngươi trước khi khảo hạch kết thúc đã từ chức, chẳng những thủ trưởng của ngươi, tất cả Đô Thống thiên nhai đều tức chức, tất cả mọi người dự cảm khảo hạch tiếp theo sẽ nhắm vào Đô Thống, nếu đã biết rõ sẽ bị kéo đi, còn không bằng tất cả Đô Thống thiên nhai từ chức, chức quan béo bở như thế không có người nào ngồi, chuyện cười lớn như thế, chỉ sợ bệ hạ không cao hứng nổi.
Bích Nguyệt phu nhân kinh hãi nói:
- Làm vậy chẳng khác gì đánh mặt Thiên Đế?
Thiên Nguyên Hầu nói:
- Ngươi cho rằng thế nào, là các đại lão trong bóng tối làm cho hắn nhìn, chỉnh đốn lên đầu bọn họ, làm gì có việc bọn họ không phản kích, chẳng lẻ trơ mắt nhìn mình bị suy yếu sao? Trên đời này chỉ có kẻ cho dù chết cũng phải luồng cúi làm quan, không đạo lý ép buộc người khác làm quan, nếu như bệ hạ muốn giữ lời, khẳng định đã có người bàn điều kiện, chẳng khác gì bệ hạ bại trận trong lần chỉnh đốn này, bệ hạ không thừa nhận nổi chuyện mất mặt như thế, chỉ có thể tiếp tục thừa nhận.
Bích Nguyệt phu nhân:
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ bệ hạ thanh toán?
Thiên Nguyên Hầu cười lạnh:
- Thanh toán? Thanh toán thế nào? Lợi ích phe phái kéo một đống người từ trên xuống dưới, người chống đỡ phía trên rơi đài, một đống người phía dưới đồng loạt ra đi, chuyện này liên lụy lợi ích quá nhiều người, nếu bệ hạ dám làm quá mức, một đám đại lão sẽ liên hợp binh biến, thực lực bọn họ không yếu hơn bệ hạ, tám thành đội ngũ người trong thiên hạ hợp binh đấu với bệ hạ, ngươi có tin trong một đêm bệ hạ bị đá ra khỏi cung hay không? Thiên Đế không có một đống người ủng hộ thì tính là Thiên Đế gì chứ, tu vi một người cao nhưng không có một đống người phía dưới ủng hộ giành thiên hạ thì có thể chiếm thiên hạ sao? Nếu không phải bệ hạ và Phật chủ liên thủ với nhau, hắn dám chỉnh đốn như thế?
Bích Nguyệt phu nhân:
- Bệ hạ thể thanh toán dần từng người hay không, dần dần thay thế thân tín vào các vị trí quan trọng?
Thiên Nguyên Hầu nói:
- Đám người lúc trước theo bệ hạ giành chính quyền không phải thân tín sao, lại đổi một đám thân tín thì thế nào, hoàn toàn là bình mới rượu cũ, mặc kệ chén thuốc nào để lâu sẽ biến vị, bệ hạ chỉnh đốn đến chỉnh đốn đi thuần túy là vẽ rắn thêm chân, cho dù quét sạch lần này, về sau cũng có kẻ đi con đường xưa, thống trị thiên hạ lớn như thế không dễ dàng. Hắn muốn trọn đời độc chưởng càn khôn, đám người phía dưới có kẻ nào không muốn trọn đời nắm quyền lợi?
- Ai! Đúng thế, Doanh Hành Liệt chết trên tay phản tặc.
- Ta đã nhận được tin tức, không liên quan đến chúng ta, dù sao chúng ta đã được vị trí mình cần, phía trên chỉ có thể thiếu nhân tình của chúng ta, cũng không thể trách chúng ta được.
Có Thiên Nguyên Hầu hỗ trợ nên tốc độ quay về thật nhanh, phu thê hai người lên đường quay về Thiên Nguyên Hầu phủ.
Bị vây khốn trong Luyện Ngục chi địa lâu như vậy, thật vất vả trở lại, Bích Nguyệt phu nhân sẽ không vội vã đi về Đông Hoa tổng trấn phủ.
Nàng tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, Bích Nguyệt phu nhân liền bị Thiên Nguyên Hầu kéo dậy, bị Thiên Nguyên Hầu ôm ngang ấn lên giường triền miên.
Bích Nguyệt phu nhân nghĩ đến nam nhân trong Luyện Ngục chi địa, vô ý thức phản kháng đẩy Thiên Nguyên Hầu.
Thiên Nguyên Hầu cười tủm tỉm nhìn nàng,
- Phu nhân đi lâu như vậy, bản hầu cũng ra sức đền bù tổn thất.
Bích Nguyệt phu nhân cắn răng, cuối cùng vẫn buông tay ngăn cản, nghiêng đầu nhìn qua một bên, trong mắt xuất hiện thần thái bất đắc dĩ, tình làm sao chịu nổi.
Thiên Nguyên Hầu cũng cởi quần của nàng xuống....
Tuy Thiên Nguyên Hầu nói lời giữ lời, thật sự “hết sức” đền bù tổn thất vài ngày cho phu nhân, đương nhiên cũng là do tiểu biệt thắng tân hôn.
Trong lòng Bích Nguyệt phu nhân tuy khó chịu nhưng lại không thể không miễn cưỡng vui cười đón nhận, không còn oán giận Thiên Nguyên Hầu không thoải mái với nàng, hiện tại trong đầu nàng tồn tại một ý niệm duy nhất, đó là sớm trở lại Đông Hoa tổng trấn phủ để gặp con gái, nhưng lại không dám ở lộ ra manh mối trước mặt Thiên Nguyên Hầu.
Không qua vài ngày Hải Uyên Khách lại truyền tin tức cho nàng, nhưng lần này không phải là con gái muốn gặp nàng mà là một tin tức bất hạnh.
Hải Uyên Khách truyền tin đến, con gái Hải Bình Tâm cùng người bên cạnh đã mất đi liên hệ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bích Nguyệt phu nhân cảm thấy có chút sợ hãi, từ mặt tình cảm mà nói, dù Thiên Nguyên Hầu hay Hải Uyên Khách đều không quan trọng bằng con gái nàng, đó chính là thịt trên người nàng, một tay nàng nuôi nấng, theo bên cạnh mình hơn một trăm năm, không phải tình yêu nam nữ như Thiên Nguyên Hầu và Hải Uyên Khách có thể so sánh.
Rời khỏi Luyện Ngục, nàng đã lựa chọn một cuộc sống mới, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp nhưng không có nghĩa là không để ý đến sự sống chết của con gái.