Tâm tình Thiên Nguyên Hầu không tốt, sắc mặt âm trầm, hắn khiển trách:
- Đông Hoa tổng trấn phủ có nhiều việc. Bản hầu cảnh cáo ngươi, đừng cho rằng không có tổng trấn thì không ai thu thập ngươi. Thành thật một chút cho ta, lại gây ra chuyện gì thì ta cho ngươi đẹp mặt.
Hắn đã nhiều lần phát điên vì hành động của Miêu Nghị.
- Vâng!
Miêu Nghị cung kính đáp ứng.
- Còn nữa, chuyện hôm nay không được lộ ra cho kẻ nào biết, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi, hiểu chưa?
- Hiểu!
- Lúc rãnh rỗi nên liên hệ nhiều với tổng trấn, có tin tức nào cứ thông tri với nhị tổng quản Lan Hương.
- Vâng!
- Cút đi!
- Vâng!
Miêu Nghị trung thực lui ra.
Lúc ra khỏi phủ thống lĩnh thành bắc, vẻ mặt Ngưu đại thống lĩnh mây trôi nước chảy, chút nhục nhã này không coi vào đâu, ít nhất tốt hơn người nào đó.
Xét thấy tao ngộ của Bích Nguyệt phu nhân, Miêu Nghị không biết xuất phát từ tâm tình gì, đêm đó hắn đi dạo cửa hàng của Tần Vi Vi, Tần Vi Vi không ở nơi này, chỉ còn lại Pháp Âm.
Đột nhiên Miêu Nghị tới chơi làm Pháp Âm kỳ quái, bao nhiêu năm qua mới được một lần.
Hai người gặp nhau trong phòng, Pháp Âm hiếu kỳ dò xét Miêu Nghị, đi vòng quanh Miêu Nghị sau đó hỏi:
- Sao hôm nay ngươi tới đây?
- Không nói nhiều!
Đột nhiên Miêu vươn tay kéo Pháp Âm một cái, Pháp Âm tựa vào lồng ngực rắn chắc của nàng.
Pháp Âm mở to mắt nhìn hắn, cảm khí tức dã thú trên người hắn, cũng trơ mắt nhìn Miêu Nghị ôm ngang mình vào trong động thiên phúc địa. Một đêm này thật sự chết đi sống lại, rốt cuộc nàng biêt được tư vị động phòng là như thế nào.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Pháp Âm nhìn thấy cái gối bên cạnh trống không, nàng tóc tai bù xù ngực trần ngồi trên giường, bộ ngực rất tròn no đủ trắng hồng nhưng không rủ xuống, đường cong nửa người trên cực kỳ ưu mỹ giống như làn da em bé.
Vào giữa trưa, người Vân Dung Quán tới tiến hành an bài cho nàng. Tần Vi Vi đi, Pháp Âm quá mức đơn thuần, giữ lại cửa hàng này quá lãng phí, Vân Tri Thu an bài nàng sang bên Cơ Mỹ Lệ, cửa hàng này cũng bán trao tay cho người khác.
Buổi tới ba ngày sau, đột nhiên Miêu Nghị xuất hiện tại cửa hàng Ngọc Nô Kiều, vẫn như lúc trước, Ngọc Nô Kiều bị lột sạch sẽ.
Nàng cho rằng Miêu Nghị cũng đùa bỡn nàng như những năm trước, đợi đến lúc tứ chi không chịu nổi thì ác khách xâm nhập, lúc này nàng mới biết mình đã bị bắt...
Lại ba ngày sau, chưởng môn Chính Khí Môn Ngọc Linh chân nhân đến Thủ Thành Cung, đi cùng còn có khai sơn tổn sư Chính Khí Môn, cũng chính là thông truyền của Tinh Quân phủ Tê Ngô chân nhân.
Chức quan của Tê Ngô chân nhân lúc trước rất thanh nhàn, bởi vì tiệm tạp hóa Chính Khí quật khởi cho nên hiện tại có rất nhiều người gặp mặt Tinh Quân nói chuyện, chỉ có điều bất thiện nịnh nọt cho nên không thể lên địa vị có quyền thế chính thức.
Lúc nhìn thấy hai người này, Bảo Liên thật sự vừa mừng vừa sợ, lập tức chạy ra đón.
- Ngọc Linh chưởng môn.
Trong vườn, Miêu Nghị đứng chắp tay nói:
- Vị này hẳn là thông truyền đại nhân của Tinh Quân phủ, đại thống lĩnh thiên nhai Thiên Nguyên tinh Ngưu Hữu Đức hữu lễ.
Tê Ngô chân nhân lắc đầu, nói:
- Chức quan nhàn tản mà thôi, dù vậy cũng thanh tịnh, không thể oanh oanh liệt liệt như đại thống lĩnh, bằng không ta sẽ gặp phiền toái, tính cách của ta không thích hợp ở lại trong Thiên đình, có thể thanh tịnh cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Thấy đối phương nói trắng ra như vậy, xem ra hắn không thích hợp ở trong Thiên đình, Miêu Nghị mỉm cười, biết rõ hắn bị gọi vào Thiên đình cũng thân bất do kỷ, tu sĩ các môn phái trong thiên hạ, một khi tu vi đột phá Thải Liên đều phải thành thành thật thật bị gọi vào trong Thiên đình.
Miêu Nghị khách sáo vài câu sau đó mời:
- Mời vào trong!
Lúc khách và chủ ngồi xuống, Bảo Liên dâng trà, nàng cảm giác hào khí rất cổ quái.
Cuối cùng vẫn do Ngọc Linh chân nhân buông chén trà lên tiếng trước.
- Bảo Liên, ta và sư tổ ngươi lần này tới đây là vì tìm chức quan thích hợp cho ngươi, muốn điều ngươi ra khỏi phủ đại thống lĩnh, cũng thuận tiện chiếu ứng.
Bảo Liên sững sờ, ánh mắt nhìn lên mặt Miêu Nghị, phát hiện Miêu Nghị không có gì, lập tức ý thức được Miêu Nghị đã sớm biết rõ việc này, nàng lắc đầu nói:
- Hảo ý của sư tổ đệ tử tâm ĩnh, đệ tử không muốn đi, ở chỗ này rất tốt.
Trong sảnh yên lặng, Miêu Nghị lại lấy ngọc điệp ra, nói:
- Bảo Liên, nên đi thôi, ngươi làm người thông truyền phủ cũng tốt, thủ dụ thả người ta cũng viết xong.
Kỳ thật việc này là hắn chủ động tìm Ngọc Linh chân nhân, trên đường quay về Thiên Nguyên tinh hắn đã liên hệ xong, bên cạnh mình sắp bổ sung thủ hạ tâm phúc, Bảo Liên không thích hợp ở cạnh hắn. Đổi góc độ mà nói cũng có ý tốt, hắn tiền đồ chưa biết, không muốn liên lụy nàng.
Bảo Liên khiếp sợ, nói:
- Đại nhân, là Bảo Liên làm gì không đúng sao?Là vì Bảo Liên thường xuyên tố cáo Từ thống lĩnh, nhúng tay vào việc không nên nhúng tay?
Miêu Nghị nói:
- Không có gì không đúng, chỉ là cô nam quả nữ không thích hợp, thời gian lâu ảnh hưởng danh dự của ngươi. Đây cũng là vì tốt cho ngươi, không có thương lượng, quyết định vậy đi.
Hắn cầm ngọc điệp và vòng tay trữ vật đặt lên bàn.
- Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, xem như ủy khuất ngươi, không có gì báo đáp, chỉ có chút lòng thành mà thôi.
Bảo Liên cắn môi quay đầu chạy đi.
Ba người trong phòng đứng lên, Miêu Nghị cầm đồ vật trên bàn đưa vào trong tay Ngọc Linh chân nhân, hắn cảm thán.
Tê Ngô chân nhân cũng xuất pháp chỉ đã xin chỉ thị từ trước, Đông Hoa tổng trấn phủ cũng đồng ý, tuy hắn không có thực quyền gì nhưng hôm nay cũng là người bên cạnh Tinh Quân, một chút mặt mũi vẫn phải cho.
Giao đồ vật cho Miêu Nghị xem như giao hàng, song phương cáo từ, Bảo Liên không xuất hiện, Miêu Nghị nhắm mắt tĩnh tọa trong sảnh...
Không qua mấy ngày, đám người Dương Khánh Diêm Tu và Dương Triệu Thanh cũng điều từ bên Khấu Văn Lam trở lại, thủ hạ Phục Thanh và Ưng Vô Địch ngây ngốc hơn tháng, sau khi làm quen tình huống thiên nhai lại được Phục Thanh và Ưng Vô Địch tiến cử vào Thủ Thành Cung, lý do là bên người đại thống lĩnh không có người chiếu ứng.
Tu vi cấp bậc của ba người trên danh nghĩa tạm thời cũng chỉ là chân chạy việc trong ngoài của Thủ Thành Cung.
Ngày vào cung, Miêu Nghị trực tiếp tìm Dương Khánh đến, cũng ngồi trong đình viện râm mát, hỏi:
- Ta đã thông tri Hạ Hầu Long Thành, khi nào ngươi xuất phát?
Dương Khánh nói:
- Tùy thời có thể xuất phát, chờ đại nhân phân phó.
Miêu Nghị:
- Vậy đừng kéo dài, bên phía Phục Thanh cũng xong rồi, do Thanh Phong hiệp trợ ngươi.