Miêu Nghị liếc nhìn thi thể Xuân Tuyết, thở ra một hơi thật dài, rốt cục ân oán với Hoàng gia cũng chấm dứt. Tốt nhất nữ nhi lão Lý tiệm đậu hủ sinh con cho lão Hoàng nên an phận một chút, nếu không hắn không ngại nhổ cỏ tận gốc cả nhà.
- Đi! Trở về!
Miêu Nghị quát to một tiếng, dẫn dắt bộ hạ vòng sang đường khác trở về Đông Lai động, tiếng vó long câu rầm rập lao đi.
Lần này người chân chính muốn giết lại bỏ chạy, nhưng mọi người đều biết phạm vi lớn như vậy, một khi để mất dấu muốn tìm được sẽ rất khó khăn, đi tìm kiếm không mục đích cũng chỉ là vô ích, cũng chỉ có thể trở về...
-----------
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, một tràng tiếng vó long câu rầm rập kéo tới.
Hơn hai trăm mười kỵ sĩ được Hùng Khiếu dẫn dắt chạy nhanh tới, nhân mã các động dưới tay y ngoại trừ hơn ba mươi người bị đám Miêu Nghị xung phong nhanh chóng giết chết trước đó, gần chín mươi người còn lại đã tới tập trung đông đủ.
Càng làm y mừng rỡ chính là, nhân mã của Kiếm Ly tông, Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn cũng đã tới, nhanh hơn tưởng tượng của y không ít.
Dương Khánh phát thêm một trăm hai mươi người cho hắn, trong đó có ba tên cao thủ Thanh Liên nhất phẩm, cho nên mới có hơn hai trăm mười kỵ sĩ trước mắt.
Bằng vào thu hoạch hai sơn của Hùng Khiếu hiện tại, hoàn toàn nuôi nổi số nhân mã này.
Có nhiều nhân mã như vậy, còn có ba tên cao thủ Thanh Liên nhất phẩm, Hùng Khiếu đã không sợ số nhân mã ít ỏi của Miêu Nghị.
Cho dù là nhân mã của ba đại môn phái không tới kịp lúc này, Hùng Khiếu cũng cho là mình đã tìm được biện pháp đối phó nhân mã Miêu Nghị, đó chính là tập trung long câu mà húc, húc bất kể sống chết, dùng uy lực long câu hợp bầy xung phong va chạm, cũng không tin không đánh chết Miêu Nghị.
Huống chi hôm nay binh cường mã tráng, Hùng Khiếu tập kết nhân mã mà đến vô cùng tự tin.
Thế nhưng không còn có thể thấy bóng dáng Miêu Nghị, trước mắt chỉ có mấy cỗ thi thể, còn có hai thớt long câu quyến luyến cố chủ chậm chạp không muốn rời đi.
Hùng Khiếu nhảy xuống long câu ôm lấy thi thể Xuân Tuyết, ngay trước mặt chúng thủ hạ vùi đầu than vãn khóc lớn, thật là thương tâm.
Người có thể trấn giữ một phương, bất kể là động chủ hay là sơn chủ hoặc phủ chủ, hoặc là điện chủ, cung chủ, thị nữ bên người không thể so với thị nữ của tu sĩ phổ thông, cũng là được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong vô số người. Không những sắc đẹp là thượng đẳng, còn phải có tư chất tu hành, bình thường cũng được bồi dưỡng như tâm phúc trong tâm phúc.
Xuân Tuyết và Đông Tuyết đối với y vừa là tâm phúc trong tâm phúc, vừa là nữ nhân cùng chung chăn gối, còn là đệ tử được y đích thân truyền pháp. Lúc y bế quan tu luyện, có thể yên tâm giao một ít chuyện cho hai người xử lý.
Y đã từng hứa hẹn với hai người, đợi có một ngày quyền cao chức trọng ổn định lại, sẽ sinh con đẻ cái sống cuộc sống êm đềm với hai nàng.
Hôm nay hết thảy đều thành bọt nước, hai nữ nhân tốn thời gian hơn hai mươi năm bồi dưỡng ra được, hôm nay đã có thể giúp y xử lý sự vụ thuần thục đã chết như vậy, muốn bồi dưỡng lại một lần nữa sẽ tốn không ít thời gian.
Mấu chốt là trong lúc bồi dưỡng một lần nữa, rất nhiều chuyện vặt y cần phải đích thân quan tâm, người mới không có kinh nghiệm, không thể nào vừa lên là có thể giúp y xử lý mọi chuyện, tuyệt đối sẽ làm cho y phân tâm trong khi tu luyện.
Lúc y vẫn còn làm động chủ cũng đã hao tổn hai tên thị nữ thiếp thân, hôm nay lại chết hai người khác, hơn nữa hai người này còn là vì cứu y mà chết, có thể nói làm y đau lòng bi thương không dứt.
Hơn hai trăm nhân mã phía sau ngồi ngay ngắn trên long câu thảy đều im lặng, mọi người đều biết hai tên thị nữ thiếp thân quan trọng thế vào với nhân vật trấn thủ một phương, bàn về tâm phúc không ai có thể so với Đại cô cô tiểu cô cô bên cạnh sơn chủ.
Có ba người đứng đầu trong hơn hai trăm nhân mã, sau lưng một người cắm sáu thanh trường kiếm, một người đeo túi linh thú ngang lưng, cũng là lão đầu tử khá lớn tuổi, người trước là Kiếm Ly tông Đồ Tam Lượng, người sau là Ngự Thú môn Ma Hổ.
Nữ tử như hoa đứng giữa hai người nhìn qua có vẻ trẻ tuổi, thật ra thì tuổi tác chẳng kém gì hai người kia, bất quá Ngọc Nữ tông giỏi về trú nhan, tên là Lam Diệp, một thân sa y màu bạc.
Ba người chính là cao thủ Thanh Liên nhất phẩm đến từ ba đại môn phái, hôm nay thuộc về dưới quyền Hùng Khiếu.
Thấy Hùng Khiếu thương tâm không dứt, khóc mãi không thôi, ba người nhìn nhau, lục tục nhảy xuống long câu đi tới, làm đại biểu ba đại môn phái tới đây nhất tề chắp tay nói với Hùng Khiếu:
- Xin sơn chủ bớt bi ai!
Lời của ba người này vẫn rất có trọng lượng đối với Hùng Khiếu, y buông thi thể ra dứng dậy, nhìn ba người buồn bã nói:
- Tiểu tặc Miêu Nghị, ta nhất định không buông tha cho hắn, không biết ba vị có bằng lòng giúp ta báo thù tuyết hận chăng?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trên đường tới đây ba người đã biết tình huống đại khái, gần bảy mươi người lại không ngăn được mười mấy người, ba người ít nhiều gì cũng có kinh ngạc.
Cần biết đây cũng không phải là đơn đấu một chọi một, người có tu vi cao là có thể chiếm phần thắng, mà là thật nhiều nhân mã hỗn chiến, uy lực long câu thành đoàn xen lẫn trong đó, cũng có thể tạo thành uy hiếp cực lớn đối với tu sĩ Thanh Liên, không phải là tu vi cao hơn một chút là có thể ứng phó được.
Nhưng nhiều người như vậy cũng không đối phó được, cũng không biết là người của Thiếu Thái sơn quá vô dụng, hay là mười mấy người kia quá lợi hại, lại bị một động chủ tu vi thấp đánh cho tơi bời hoa lá.
- Nguyện nghe sơn chủ điều khiển!
Ba người nhất tề chắp tay, tới đây là để kiếm tiền đồ, mới tới sao thể không nghe lời sơn chủ.
Bất quá Đồ Tam Lượng vẫn hơi có vẻ do dự bổ túc một câu:
- Sơn chủ, chỉ là không biết chúng ta làm như vậy có thỏa đáng hay không, nghe nói Đông Lai động là ở địa bàn của nghĩa nữ phủ chủ, chúng ta giết thủ hạ của nghĩa nữ phủ chủ, không biết sau đó phủ chủ có…
Lời còn chưa dứt, nhưng cũng có thể hiểu nỗi lo trong đó, ba người mới tới đã tham dự nội đấu ở Nam Tuyên phủ, còn hạ thủ với nghĩa nữ Dương Khánh, ba người muốn không lo lắng cũng khó khăn.
Không đề cập tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này, Hùng Khiếu cũng cảm thấy hối hận trong lòng.
Lần trước Miêu Nghị phái người đến Trường Phong động làm một mẻ, Hùng Khiếu đã nể mặt Dương Khánh nhịn một lần, kết quả Miêu Nghị càng táo tợn hơn, lần này suýt chút nữa lấy mạng của y.
Cũng chính vì y nhẫn nhịn mới hại chết hai tên thị nữ thiếp thân.
Lần này Miêu Nghị trắng trợn không kiêng nể tấn công Thiếu Thái sơn, giết hai tên thị nữ thiếp thân của y, nếu y còn nhịn nữa sẽ trở thành con rùa đen rút đầu, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho hai phủ. Một sơn chủ bị một động chủ bức cho thành như vậy, sau này cũng không cần sống ở hai phủ nữa.