Từ Đường Nhiên đang giả vờ giả vịt, cố ý làm cho đại thống lĩnh xem để biểu thị cơn bực tức trong lòng.
Nhưng đúng là Từ Đường Nhiên nghĩ mà run, nếu vừa rồi đại thống lĩnh chết thật, không nói tới gã đóng nhiều cửa tiệm đắc tội bao nhiêu người, nếu cấp trên nghiêm túc điều tra cái chết của Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, không có đại thống lĩnh chống thì có một số việc không chịu nổi việc điều tra.
Lúc giết Lý Hoàn Đường, Cung Vũ Phỉ quá gấp gáp, Từ Đường Nhiên chợt nảy ý hành động nên để lại sơ hở, ví dụ thời gian đánh nhau không khớp. Bên dưới quá nhiều kẻ nghiêng theo chiều gió, quỷ biết khi cấp trên điều tra thì người bên dưới có nói linh tinh không. Miễn đại thống lĩnh không ngã, Từ Đường Nhiên cắn chết không nhả, có đại thống lĩnh ở bên trên uy hiếp thì người bên dưới mới không dám nói bậy bạ. Trừ phi không muốn lăn lộn nữa, đại thống lĩnh không chịu thả người thì đừng hòng muốn được điều đi đâu.
Mộ Dung Tinh Hoa trợn trắng mắt, không chịu nổi cái tên nịnh nọt này, đang ở trước mặt nhiều người cũng không biết kiềm chế một chút.
Miêu Nghị hờ hững liếc qua Từ Đường Nhiên, hắn đã thói quen gã nịnh hót.
Từ Đường Nhiên trút giận xong chạy về, cầm trữ vật thủ trạc dâng lên:
- Đại nhân, đầu của thích khách không chịu nổi đại nhân ra tay, hơi khó phân biệt được thân phận. Hy vọng có thể điều tra ra manh mối từ trong thứ này.