Máu loãng tụ vào khe rãnh ven đường phát ra tiếng nước chảy róc rách.
Phục Thanh móc tinh linh ra báo cáo: Đại nhân, đã tử hình toàn bộ tám ngàn ba trăm sáu mươi hai người, xử quyết xong!
Miêu Nghị dựa vào lan can lặng yên một lúc, hắn xoay người bước chân về mái hiên dưới lầu các, nhìn xác chết trong chính sảnh và đám người run cầm cầm ôm đầu ngồi xổm. Miêu Nghị lạnh lùng liếc mắt qua, hắn định dặn dò mấy câu rồi về ai ngờ Dương Khánh truyền tin.
Tần Vi Vi thấy hiện trường đồ sát cũng sợ hậu quả, nàng nhanh chóng liên lạc với Dương Khánh.
Dương Khánh ở bên tiểu thế giới biết vụ việc đã chấm dứt, gã nhanh chóng truyền tấn hỏi tình hình: Đại nhân, tình huống như thế nào?
Miêu Nghị đáp: Không ngoài dự đoán, những người này quả nhiên chuẩn bị cao thủ tùy thời hành động.
Dương Khánh nghe kể đại khái rồi vội nói: Đại nhân, nếu đã làm thì đừng mềm lòng nương tay, những người có thể tiết lộ tình hình hiện trường hãy nhanh chóng diệt khẩu hết đi!
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu hôn mê nằm trên bậc thang, lộ vẻ mặt phân vân.
Miêu Nghị cũng muốn diệt khẩu, hắn thử thuyết phục mình hay là xử quyết Hoàng Phủ Quân Nhu luôn. Nhưng khi sắp đặt quyết tâm thì Miêu Nghị rụt tay về, nhưng chừa mạng sống cho một mình Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ khiến người nghi ngờ. Vì vậy Miêu Nghị thuận nước giong thuyền đưa nhân tình, nể mặt Thiên Hậu, Khấu gia, Chính Khí môn hoặc Bảo Liên nên tha cho Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn, Ngọc Hư Chân Nhân. Lần này đóng cửa hàng theo đầu người, Miêu Nghị tha cho bốn người tương đương với bỏ qua vài cửa hàng không đóng cửa.
Đã giữ đám người này lại không giết thì cũng không cần giết đám ca múa nghệ kỹ.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, trả lời: Bỏ đi, giết những người này hay không chẳng quan trọng.
Dương Khánh: Sao đại nhân nói vậy? Những người này chính mắt nhìn thấy hiện trường, nếu cấp trên gắt hỏi cao thủ bảo vệ đại nhân từ đâu ra thì đại nhân làm sao giải thích?
Miêu Nghị: Ta còn cần giải thích gì? Ta nhìn thấu gian kế lấy hạ phạm thượng làm loạn âm mưu ám sát của họ, tình hình khẩn cấp bỏ tiền mướn người bảo vệ ta không được sao? Chỉ dựa vào một cái cớ ám sát đã là cái cớ hoàn mỹ nhất giải thích cho lần này.
Tiểu thế giới. Dương Khánh đi qua đi lại trong phòng sốt ruột lắc đầu nguầy nguậy.
Tần Tịch ở một bên hỏi:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Dương Khánh ngửa đầu thở dài:
- Rõ ràng có thể chấm dứt hoàn toàn nhưng hắn cứ thích đâm ngang, thôi.
Dương Khánh lắc đầu tiếp tục đung đưa tinh linh đáp lời: Xin đại nhân nghe ta một câu, nếu đại nhân cứ quyết để lại người sống, khi báo lên trên nhớ đừng nhắc đến việc âm mưu ám sát, tuyệt đối không được nói chữ nào, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra.
Miêu Nghị hỏi: Tại sao?
Dương Khánh: Dẫn người ngoài tham gia vào việc nội bộ Thiên Đình, chuyện này vừa lớn vừa nhỏ. Đại nhân đóng cửa mấy trăm cửa hàng, giết mấy ngàn người. Thế lực đằng sau bọn họ mà phản công thì chuyện bé như hạt mè cũng không có khuếch đại thành trời, đại nhân bây giờ không thể ngăn nổi. Đại nhân thay Thiên Đế trấn thủ một phương, nếu đại nhân báo lên thương hội muốn ám sát mình, sự thật ngay đó, hành động ám sát của thương hội chẳng khác gì mưu phản vậy các chủ tử sau lưng bọn họ sẽ làm sao?
Như lúc trước ty chức đã nói, gặp chuyện như vậy đại nhân khiến Thiên Đế xử lý thế nào? Đại nhân quan trọng hay đại thần cả triều quan trọng hơn? Loại chuyện này chỉ có thể dưới không báo, trên không truy xét. Thiên Đế cũng không muốn làm lớn chuyện làm gì. Nhưng đừng phong tỏa tin ám sát, cứ để nó truyền ra, khiến tin ám sát đại nhân được khẳng định. Nhưng đại nhân không thể báo lên, không thì đó là ép người ở trên không xuống đài được. Đại nhân chỉ cần thượng báo lên rằng thương hội kháng lệnh. Bằng vào bằng chứng trong tay đại nhân mấy năm nay thương hội kháng lệnh không nghe, không phục Thiên Đình quản lý đã đủ giải thích cho hành động lần này.
Đại thế ngay bên đại nhân, những chuyện gì đừng nói quá nhiều. Đại nhân không tố cáo việc ám sát, đại thần cả triều không phải đồ ngốc người mù kẻ điếc, bọn họ sẽ hiểu ý đồ của đại nhân, ít nhất mặt ngoài không dây dưa đại nhân mãi, sẽ không lôi chuyện đại nhân dẫn người ngoài tham gia nội bộ Thiên Đình hay vụ hạ độc. Việc này toàn bộ trên dưới mắt nhắm mắt mở cho qua, không thì dồn ép đại nhân lôi chuyện ám sát ra sẽ khiến chính bọn họ khó xử mất mặt. Đây là những lời tâm huyết của Dương Khánh, đại nhân hiểu không?
Lúc trước Miêu Nghị đứng yên bên hồ thật lâu cũng vì rối rắm các loại hậu quả xấu cho mình. Giết đám người Hoàng Phủ Quân Nhu diệt khẩu hay không thành điểm then chốt. Bây giờ nghe Dương Khánh nói một câu như rẽ mây thấy ánh mặt trời, trong lòng Miêu Nghị rộng mở hẳn ra.
Miêu Nghị kết thúc liên lạc, hắn cất tinh linh đi, chậm rãi bước tới giữa đám con hát đang run cầm cập.
Miêu Nghị thản nhiên nói:
- Thương hội mưu đồ quấy rối, mai phục sát thủ định ám sát bản đại thống lĩnh, các ngươi đều nhìn thấy! Nhưng bản đại thống lĩnh sớm biết việc này, đã đánh bại gian mưu, tử hình kẻ cướp tại chỗ. Việc này không liên quan đến các ngươi, trở về hết đi. Từ ma ma, hãy mang người của ngươi đi đi.
Từ ma ma ngồi xổm dưới đất phập phồng lo sợ chợt ngước lên nhìn, thấy Miêu Nghị gật đầu thật sự đồng ý thả bọn họ đi, nàng liền đứng dậy kêu người Thiên Hương lâu:
- Đi mau đi mau, mọi người mau chạy đi, đừng cản trở đại thống lĩnh làm việc!
Rất nhanh đám con hát chạy sạch, chỉ tiếc đám vũ nữ trước đó, bao gồm mỹ nhân chuốc rượu cho Miêu Nghị đã bị độc phát mà chết.
Miêu Nghị phất tay. Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn, Hoàng Phủ Quân Nhu, Ngọc Hư Chân Nhân bị kéo đi, tạm thời giải vào đại lao trông giữ.
Người không liên quan đều đi hết, Miêu Nghị xoay người nói với nhóm Thiên La:
- Các ngươi không không tiện ở lại bên cạnh ta nữa, chờ mở cửa thành rồi hãy chạy xa ngay.
Bốn người nhẹ gật đầu, hiểu ý hắn. Nếu ở lại bị Thiên Đình điều tra ra sẽ liên lụy đến Thiên Hành cung.
Ai ngờ Miêu Nghị nói một câu làm hỏng tâm tình của bốn người:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần ta không xảy ra chuyện thì việc này tuyệt đối không liên lụy gì đến Thiên Hành cung.
Là sao?
Ánh mắt bốn người là lạ. Tiểu tử này sợ chúng ta giết người diệt khẩu, ám thị trên tay hắn giữ hậu chiêu sao?
Khi Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống ngoài cửa Thủ Thành cung thì chỉ có một mình hắn. Miêu Nghị ngoái đầu liếc con đường thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông, hắn chỉ chừa bóng lưng cho mọi người, rất nhiều người chưa từng biết mặt của hắn càng không thấy rõ mặt mũi.