Vũ Tòng Công nghiêng đầu liếc qua Hoàng Phủ Quân Nhu đột ngột đưa ra đề nghị, nàng gật đầu lại lắc đầu đá lông nheo với gã. Vũ Tòng Công đại khái hiểu ý của Hoàng Phủ Quân Nhu, bên thương hội không tiện làm quá đáng, Miêu Nghị dù sao là đại thống lĩnh Thiên Nhai quản lý một phương cho Thiên Đế, âm thầm giở trò đối phó hắn thì được, cả đám thương nhân mặt ngoài làm quá đáng thì không hay.
Vũ Tòng Công đứng lên nâng chén nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy đề nghị đúng lắm, đại thống lĩnh nể mặt chút!
Vũ Tòng Công mở đầu, những người bên dưới lục tục đứng dậy nâng ly:
- Đại thống lĩnh nể mặt chút!
Điền Phong Hạo Điền chưởng quầy ngồi nhìn hai bên rồi cũng đứng lên nâng ly theo.
Miêu Nghị làm vẻ mặt mừng rơn, đứng dậy giơ ly nói:
- Nếu thế thì Ngưu mỗ không thể từ chối thịnh tình, Ngưu mỗ xin cạn ly kính trước!
Miêu Nghị ngửa đầu uống cạn, khoe đáy ly trút ngược.
Mọi người cùng cạn.
Lại múa hát, Ngưu đại thống lĩnh rất hào hứng không ngừng chủ động cụng ly.
Khách và chủ vui vẻ tàn tiệc, Miêu Nghị đích thân tiễn.
Gần trăm chưởng quầy cửa hàng lần lượt ra Thủ Thành cung. Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi trên kiệu của mình rời đi.
Miêu Nghị đứng trước cửa cung nheo mắt, vụt xoay người trở về.
Miêu Nghị chưa đi tới hậu cung thì Hoàng Phủ Quân Nhu truyền tin đến: Hôm nay nên cảm ơn ta thế nào đây?
Miêu Nghị: Đêm nay nàng lại đây.
Nghe câu này Hoàng Phủ Quân Nhu biết ngay Miêu Nghị cảm ơn bằng cách gì, nàng không thể dâm đãng đồng ý thẳng được, trả lời: Bây giờ ta cần đi thương hội gặp bọn họ, tối nay ngươi qua chỗ ta đi, có tình huống gì ta cũng tiện nói với ngươi.
Miêu Nghị: Tốt, lát nữa ta sẽ dốc sức cảm tạ, cảm tạ thật tận tình!
Hoàng Phủ Quân Nhu: Dẹp đi!
Chốc lát sau Thiên Hương lâu nhận được thưởng cũng ra khỏi Thủ Thành cung. Miêu Nghị ban thưởng lần này rất phong phú, nhưng tâm tình của Từ ma ma không được tốt.
Các quản sự thương hội đi dự tiệc thì nhanh chóng chạy tới thương hội, sớm chạm mặt với những người ở tại đây.
Đám người vừa vào cửa, có người liền hỏi:
- Sao bây giờ mới đến?
Hiển nhiên đã có người lộ tin tức bên này.
- Ha ha ha!
Điền Phong Hạo Điền chưởng quầy ngồi xuống, quái dị nói:
- Có người sợ Ngưu Hữu Đức bị mất mặt, theo ta thấy thì phải cho hắn từ nay không ngẩng đầu lên được trong chỗ này!
Hoàng Phủ Quân Nhu lườm Điền Phong Hạo, nhưng nàng không nói tiếng nào, ngồi xuống vị trí của mình. Hoàng Phủ Quân Nhu không định ra tiếng, miễn cho nói nhiều bị người nghi ngờ.
Hiện tại không cần Hoàng Phủ Quân Nhu nói nhiều, việc đã đổ lên đầu Vũ Tòng Công, ai kêu gã phụ trách khu tây thành của thương hội.
Vũ Tòng Công khó chịu liếc Điền Phong Hạo, bước tới ghế trống của mình, đứng đối diện mọi người chờ đợi nghe giải thích.
Vũ Tòng Công khẽ thở dài:
- Hắn dù gì là đại thống lĩnh Thiên Nhai, đại biểu Thiên Đế canh giữ một phương. Tuy chúng ta có bối cảnh nhưng mặt ngoài chỉ là thương nhân, quan và dân có sự khác biệt. Hiện giờ Thiên Hậu cầm quyền hệ thống Thiên Nhai, nếu làm quá đáng tương đương với không thèm để Thiên Đế vào mắt, cũng khiến Thiên Hậu mất mặt. Theo ta thấy thôi bỏ đi, mời lại một bữa rồi chấm dứt, có muốn làm gì thì từ từ làm lén, mặt ngoài cứ dây dưa thì chúng ta bị đuối lý.
Vũ Tòng Công cần tìm cớ vun vén cho mình.
Nhắc tới Thiên Hậu làm Chu Nhiên nhướng mày, gã dù gì là người của Hạ Hầu gia tộc.
Chu Nhiên nhẹ gật đầu nói:
- Nói đúng, mọi người thấy sao?
Không ai hé răng, không đồng ý cũng không phản đối. Lý do có lý, mọi người phản là Ngưu Hữu Đức chứ không phải quan, chủ tử sau lưng bọn họ là quan. Trong vòng quan tuy có tranh đấu nhưng ở vài lập trường thì ích lợi cùng chung. Mọi người hiểu nếu làm quá đáng thì không tốt lành gì, nên hễ ai đưa ra đề nghị thì khó mà phản đối được, nếu không Dương Khánh đã chẳng đề nghị Miêu Nghị làm như vậy.
Chu Nhiên suy tư một lúc, nhìn thái độ của mọi người, gã đợi thật lâu sau lên tiếng:
- Nếu không có người phản đối vậy lấy danh nghĩa thương hội mời lại đi, có đi hay không thì tùy ý của mọi người, thế nào?
Hôm sau. Miêu Nghị dốc sức một đêm ở chỗ Hoàng Phủ Quân Nhu mới trở về Thủ Thành cung không lâu thì Chu Nhiên Chu hội trưởng tự tìm tới cửa đưa thiệp mời, lấy danh nghĩa tập thể thương hội mời Miêu Nghị ba ngày sau đến Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu dự tiệc.
Khách sáo một phen, Miêu Nghị nhìn Bảo Liên tiễn khách thay mình, hắn giơ ngọc điệp lên xem một lúc, bóp nát thành phấn.
Ba ngày chớp mắt qua đi, không chỉ Miêu Nghị nhận được thiệp mời, thống lĩnh trong bốn thành cũng có phần.
Từ Đường Nhiên nhận được triệu hoán trước tiên chạy tới Thủ Thành cung, mới bái kiến đại thống lĩnh xong Miêu Nghị bảo Bảo Liên:
- Nàng lui xuống đi.
Bảo Liên lại cực kỳ chán ghét liếc xéo Từ Đường Nhiên, nàng ghét mỗi khi tên này vừa xuất hiện là đại nhân lại kêu nàng lui ra.
Từ Đường Nhiên lấy ơn báo oán, cười nhe răng với Bảo Liên, thầm nhủ gã đã xem như thân tín thật sự của đại thống lĩnh.
Ai ngờ Từ Đường Nhiên quay đầu chợt thấy một bàn tay nâng hai bình sứ đen và trắng dí tới sát mặt, gã ngước lên nhìn Miêu Nghị.
Từ Đường Nhiên nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân. đây là Thần Tiên Ngã lúc trước ta kiếm được phải không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Tiệc tối đêm nay cần dùng nó, bắt trọn ổ!
Từ Đường Nhiên giật mình kêu lên:
- Á!
Chợt con ngươi Từ Đường Nhiên co rút trợn to mắt nhìn Miêu Nghị.
Từ Đường Nhiên đã hiểu hai lần mời tiệc chỉ là mồi, bữa tiệc đêm nay mới là chủ đề. Thứ Từ Đường Nhiên kiếm được là dành cho tối nay, tức là đại thống lĩnh có âm mưu từ lâu, mục đích vì... bắt trọn ổ!
Từ Đường Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, suy luận ra đây là cái bẫy chuyên môn chuẩn bị hầu như không có đường gỡ bỏ, gã dựng đứng lông tơ thầm la: Đại thống lĩnh mưu kế sâu quá!
Từ Đường Nhiên sâu sắc cảm thán, hèn gì người ta bò lên mau vậy được, chỉ dựa vào tâm kế này là vứt xa gã rồi. Trăm năm trước đại thống lĩnh đã sớm nói chờ về sau tính sổ nhưng gã mắt mù, mãi khi thấy việc ngay trước mắt mới hiểu ra. Hắn giấu luôn gã chứ nói gì đám chưởng quầy cửa hàng bên ngoài.
Từ Đường Nhiên ngập ngừng:
- Cái đó...
Miêu Nghị quay đầu nhìn:
- Như thế nào? Ngươi sợ?
Từ Đường Nhiên rối rít xua tay:
- Không phải sợ, chỉ lo có thể bắt trọn ổ được không? Lỡ có người không tới thì làm sao?
Miêu Nghị nói:
- Ngươi yên tâm, nên tới đều sẽ đến.
Đây là lúc Miêu Nghị và Dương Khánh bàn bạc chi tiết hành động thì gã nói câu trên. Miêu Nghị không biết tại sao Dương Khánh tin chắc như vậy nhưng tạm thời kế này không sai, lỡ mấy người không đến thì cùng lắm không hành động, chờ tìm cơ hội khác.