Phi Thiên

Chương 1978: Hạ Hầu vào cung (Hạ)

Chu Nhiên khẽ thở dài xem như đồng ý:

- Ta không thể khoanh tay đứng nhìn việc này, nhưng ta khuyên mọi người gần đây hãy giữ yên chút, xem thử phản ứng của Ngưu Hữu Đức sau khi trở về đã. Nếu người ta không muốn gây chuyện mà chúng ta ép quá người ta gây sự thật thì không hay. Nói cho cùng quyền lớn Thiên Nhai nằm trong tay người ta, chúng ta rất bị động.

Ai kêu Chu Nhiên là hội trưởng, có trách nhiệm cũng là gã gánh đầu tiên, không ra mặt không được.

Phủ thống lĩnh khu đông thành. Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Từ Đường Nhiên đang uống rượu cười vui trong đình.

Từ Đường Nhiên cười tươi như hoa cản tay Ưng Vô Địch, tự mình cầm bình rót rượu cho hai người:

- Để ta làm, để ta!

Từ Đường Nhiên lắc đầu cảm thán rằng:

- Các người nói xem đại thống lĩnh của chúng ta sao mà lợi hại quá, đúng như lúc hắn đi đã nói chắc chắn sống trở về. Nhìn xem, chẳng những sống sót quay về còn giữ được vị trí đại thống lĩnh, hạng chín! Lấy được hạng chín trong hơn một trăm tám mươi vạn người thì cực kỳ ghê gớm. Tiếc rằng hơi không hoàn mỹ là bị giáng phẩm cấp, nhưng không sao, quan trọng là địa bàn này vẫn là đại thống lĩnh của chúng ta quyết định.

Tâm tình của Phục Thanh vui vẻ nâng ly nói:

- Uống rượu, hôm nay không say không về!

Từ Đường Nhiên nâng ly cười toe toét:

- Đúng đúng đúng, nhất định phải không say không về!

Tảng đá trong lòng Từ Đường Nhiên đã gỡ xuống, nếu người khác ngồi vào vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai thì gã sẽ không giữ được vinh hoa phú quý.

Ai ngờ mới cụng ly thì bên ngoài truyền đến tiếng kinh kêu:

- Mộ Dung thống lĩnh, xin cho ta thông báo đã!

Ba người nâng ly cùng quay đầu nhìn lại, thấy Mộ Dung Tinh Hoa mặc váy dài trực tiếp xông vào, thủ hạ theo sau cố gắng khuyên.

Mộ Dung Tinh Hoa nhìn ba người sung sướng ngồi trong đình uổng rượu thì dừng bước nhân, ánh mắt phức tạp.

Mộ Dung Tinh Hoa mỉm cười hỏi:

- Ba vị thống lĩnh thật có nhã hứng, uống rượu sao không kêu luôn ta? Hay xem ta là người ngoài?

Ba người im lặng nhìn nhau, không ngờ Mộ Dung Tinh Hoa cứng rắn xông vào.


Phục Thanh phất tay với thủ vệ:

- Không có việc gì, đi xuống đi.

Thủ vệ lui xuống, ba người lục tục đứng lên cười xòa mời Mộ Dung Tinh Hoa ngồi vào.

Thiên Tẫn cung, Nga Mi luôn theo hầu bên Thiên Hậu nay cất bước đi phía trước, dẫn Hạ Hầu Long Thành cúi đầu rũ mí mắt nhìn chằm chằm dưới chân không dám nhìn lung tung.

Nên biết đây là hậu cung Thiên Đình, toàn là nữ nhân, phi tử của Thiên Đế, tuyệt sắc hiếm có trên đời. Nam nhân bình thường không thể vào đây, người đi vào không dám nhìn lung tung.

Vừa vào điện liền thấy Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ đang ngồi sau bàn dài làm việc, Hạ Hầu Long Thành nhanh chóng bước lên trước quỳ xuống dập đầu hành lễ:

- Ty chức Hạ Hầu Long Thành khấu kiến Thiên Hậu nương nương!

Thật ra Hạ Hầu Long Thành cực kỳ chân thành quỳ làm Thiên Hậu giương mắt nhìn, khóe môi cong lên nói:

- Được rồi, nơi này không có người ngoài, không cần hành lễ lớn như vậy, đứng lên đi.

Hạ Hầu Long Thành ngẩng đầu cười nham nhở, vừa bò dậy vừa cười ngây ngô:

- Cô cô, tiểu điệt đã lâu không gặp người nên nhớ muốn chết.

Hạ Hầu Long Thành về nửa đường nhận được thông báo kêu gã chạy tới đây, trong lòng rất thích thú. Cô cô bình thường khó thể gặp mặt vậy mà muốn một mình triệu kiến gã, đủ thấy thành tích tốt trong sát hạch khiến gã được thích, về nhà có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người rồi.

Thiên Hậu buông ngọc điệp trên tay xuống, đứng dậy vòng ra cái bàn, kéo váy dài hoa lệ vòng quanh Hạ Hầu Long Thành.

Thiên Hậu vỗ ngực săn chắc của Hạ Hầu Long Thành, nhẹ gật đầu nói:

- Long nhi đúng là trưởng thành, không còn là tiểu tử ngốc lỗ mãng ngày xưa nữa, có thể lấy được hạng chín trong trăm vạn đại quân sát hạch thì rất giỏi.

Hạ Hầu Long Thành càng ưỡn ngực cao hơn, ngoác mồm cười đắc ý nói:

- Cũng không phải thành tích tốt gì mấy, mới có hạng chín, bình thường thôi, tàm tạm. Vốn định lấy hạng nhất cho cô cô nở mặt nhưng đất Luyện Ngục quá nguy hiểm, tiểu điệt đã hết sức, mong cô cô đừng trách.

Nghe lời nói khiêm tốn khách sáo mà mặt Hạ Hầu Long Thành thì lộ rõ khoe khoang, Nga Mi mím môi nín cười.

Thiên Hậu đi tới đối diện Hạ Hầu Long Thành, khẽ ừ biểu thị đồng ý:


- Đất Luyện Ngục đúng là nguy hiểm, ta nghe trong nhà của ngươi nói là ngươi tìm một chỗ trong Địa Ngục đào lỗ sâu trốn trăm năm đủ biết đất Luyện Ngục nguy hiểm tới cỡ nào.

Hạ Hầu Long Thành cảm thán rằng:

- Đúng vậy! Cô cô biết không, có hơn một trăm tám mươi vạn người, chỉ khoảng ba mươi vạn người sống sót trở lại, tiểu điệt may mắn không lỗ mãng, không thì thật sự không được gặp lại cô cô.

Thiên Hậu chậm rãi nghiêng đầu liếc xéo Hạ Hầu Long Thành, ánh mắt là lạ như đang nhìn con heo.

Quai hàm Nga Mi nhúc nhích suýt xì cười. Thiên Hậu đã nói rõ ràng, Hạ Hầu Long Thành nhà ngươi đào hang trốn trăm năm, không làm gì hết thì lấy đâu ra hạng chín? Nhưng Hạ Hầu Long Thành cứ ‘thông minh’ như thường làm Thiên Hậu câm nín.

Thiên Hậu không muốn bày dáng vẻ Thiên Hậu trước mặt điệt tử, người nhà mẹ đẻ hiếm khi đến chơi, nàng đã nói rất khéo để diệt tử tự hiểu mà giải thích. Nhưng não Hạ Hầu Long Thành mít đặc.

Thiên Hậu đành nói thẳng:

- Ngươi thật sự không lỗ mãng, đào cái hố trốn không ra, vừa đi ra đã lấy được hạng chín sát hạch, trên trời rớt thành tích tốt trúng ngay đầu ngươi thì đúng là bản lĩnh lớn.

Hạ Hầu Long Thành nghe xong đã hiểu, nụ cười khoa trương đông trên mặt, cơ mặt gã co giật.

Thiên Hậu xoay người ngồi xuống sau bàn dài:

- Long nhi, cô cô không muốn thấy ngươi lừa ta. Nói đi, hãy nói ngươi làm sao được đến hạng chín này?

Hạ Hầu Long Thành muốn gạt nhưng đã bị chọc thủng, gã không chắc cô cô biết được bao nhiêu nên không dám lừa, đành do dự ấp a ấp úng khai thật.

- Là Ngưu Hữu Đức cho ta...

Hạ Hầu Long Thành kể lại định ăn cướp nhưng đụng phải Ngưu Hữu Đức.

Thiên Hậu gật gù hiểu ra:

- Thì ra là vậy.

Thiên Hậu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Ngươi và Ngưu Hữu Đức chẳng phải có thù sao? Ta nghe nói ngươi còn ký khế ước quyết tử chiến với hắn, sao không đánh nữa?

Hạ Hầu Long Thành ưỡn ngực nói:

- Nam tử hán đại trượng phu sao có thể nhớ hoài chút thù vặt đó. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, đã bỏ khế ước kia rồi, ta và Ngưu Hữu Đức đã là huynh đệ...

Hạ Hầu Long Thành huyên thuyên kể gã và Miêu Nghị ở chung tốt đẹp thế nào.

Ngươi nghĩ mình có sức hấp dẫn đến thế sao?

Thiên Hậu nhìn chằm chằm điệt tử của mình, không biết nên nói cái gì. Thiên Hậu đành đổi đề tài khác như việc nhà, khen Hạ Hầu Long Thành vài câu, thưởng ít đồ rồi lệnh cho người mang gã rời khỏi Thiên Cung, đi khuất mắt cho rồi.

Chạng vạng, trong Tịch Cảnh viên, cung nữ nhẹ nhàng múa, Thanh Chủ vuốt râu xem, xung quanh là mấy phi tử tuyệt trần vòng quanh tranh sủng khiến gã thỉnh thoảng cười khẽ.

Bên ngoài Nguyệt môn tận cùng trường đình, Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ dẫn mấy tùy tùng đi vào chợt khựng lại, mắt sáng quét cảnh trong Tịch Cảnh viên. Thiên Hậu lạnh lùng nhìn mấy phi tử xinh đẹp bám chặt vào Thanh Chủ.