Phi Thiên

Chương 1971: Xếp hạng thứ chín sao

Đám người Phàn Ngọc Phỉ cũng vẻ mặt mong chờ háo hức xem kết quả, liên quan đến vận mệnh tiền đồ của mình thì sao không vội vàng quan tâm cho được? Mấy người không ngờ Miêu Nghị dưới cơn nóng giận có thể giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân mà giữ được sự bình tĩnh như vậy.

Có người lao ra khỏi đám đông hưng phấn huơ nắm tay rống to:

- Vào tám trăm hạng đầu, ta vào tám trăm hạng đầu! Ta vào tám trăm hạng đầu!!!

Người đó thỉnh thoảng đấmn mạnh vào ngực bốp bốp, hưng phấn mặt đỏ au như thể muốn người trong thiên hạ đều biết chuyện. Nhìn liền biết không phải tử đệ quyền quý gì, người đã nhìn quen trường hợp sẽ không hưng phấn đến mức này. Gã là loại người đột nhiên vùng lên thay đổi số phận.

Người này gào rống khiến nhiều người chú ý, biết bao người lộ vẻ hâm mộ. Vào tám trăm hàng đầu tức là rất nhanh sẽ được làm đại thống lĩnh Thiên Nhai, ngay cả nhiều tử đệ quyền quý cũng không dễ leo lên vị trí này, từ nay hưởng đủ vinh hoa phú quý.

Hạ Hầu Long Thành vụt ngoái đầu quát:

- Ai vào tám trăm hạng đầu?

Hạ Hầu Long Thành tỏa định mục tiêu, trợn to mắt trừng người đó, mắt xoe tròn như ốc bưu sắp lồi ra, tràn đầy hâm mộ ghen tỵ. Hạ Hầu Long Thành từ từ xắn hai tay áo lên như muốn đánh nhau.

Miêu Nghị cũng nhìn người đó điên cuồng, hắn nhớ lại mình ngày xưa. Nếu không dâng ra phần trăm Chính Khí tiệm tạp hóa thì Khấu Văn Lam sẽ không tìm giúp vị trí thống lĩnh Thiên Nhai cho Miêu Nghị, về sau cũng không có chuyện lấy được đệ nhất sát hạch được Thiên Đế ngự phong khiến người không còn lời nào để nói, hắn càng không thể lên làm đại thống lĩnh Thiên Nhai. Nếu không Bích Nguyệt Phu Nhân chẳng gánh được áp lực lớn để để Miêu Nghị lên ngôi cao, hắn biết đại thống lĩnh Thiên Nhai có ý nghĩa thế nào với người bình thường, nó là vị trí vĩnh viễn chỉ gặp chứ không thể cầu của đa số người.

Bên kia quá náo nhiệt cộng thêm chốc chốc sẽ có người chạy ra gào rú báo tin vui, rất kích thích lòng người, Hạ Hầu Long Thành không nhịn được nữa.

- Ngưu huynh chờ chút, ta đi xem giúp huynh, chúng ta đi!

Hạ Hầu Long Thành bỏ lại một câu cho Miêu Nghị rồi ngoắc đám người Phàn Ngọc Phỉ lao vào chen chúc dòng người.

Rất nhanh nghe tiếng Hạ Hầu Long Thành rống to:

- Đừng chắn đường lão tử, cút xéo...! A? Ngươi hỏi ta là ai? Dám mắng Hạ Hầu gia gia của ngươi, tránh qua một bên...! Tấm bia đá thứ hạng hàng đầu đâu? Đặt ở giữa? Đừng ngáng đường, tránh ra!

Miêu Nghị nhìn Hạ Hầu Long Thành hoành hành bá đạo xông vào đám người, người khác chen không lọt được nhưng tên này xô đẩy đá đấm thế là dễ dàng chui vào, hắn thầm buồn cười. Gấu chó này có bối cảnh cứng rắn đúng là thích hợp làm loại chuyện này.

Hàng xóm kế bên Chiến Như Ý luôn chú ý động tĩnh của Miêu Nghị, hắn biểu tình cực kỳ bình tĩnh làm nàng cũng khó kích động được, phải giữ sĩ diện. Chiến Như Ý nhìn phản ứng của những người báo tin vui thì cũng rục rịch, nàng nghiêng đầu ra hiệu người đứng bên cạnh đi xem thử, nàng thì nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị, tiếp tục đứng yên tại chỗ.

Đôi khi phải công nhận tử đệ quyền quý tuy chiếm ưu thế nhiều hơn nhưng nếu xóa bỏ vầng sáng của họ, trong điều kiện cạnh tranh công bằng thì người thân phận bình thường chịu liều mạng càng dễ nổi trội hơn. Từ xác suất tỉ lệ số người thì bình dân có khả năng vùng lên hơn.


Khi người ta có đường lui sẽ không đi liều mạng, đây là luật thép, bởi vì không đáng. Những người không có đường lui, người liều mạng vì tiền đồ, khi người ta nhường cơ hội lại thì bọn họ sẽ giành lấy để vùng lên, chứ không phải thực lực của bọn họ mạnh hơn người có bối cảnh quyền thế.

Kết luận này được chứng minh trong sát hạch. Tốp mười chỉ có hai người có bối cảnh quyền thế, còn lại đều là tu sĩ bình thường không có bối cảnh.

Hạ Hầu Long Thành chen tới bia đá ngay chính giữa, gã đọc từ hạng nhất xuống, thấy Chiến Như Ý xếp hạng hai thì giật mình.

La Khánh Tử ở một bên nhắc nhở:

- Hạ Hầu huynh mau nhìn xem, huynh xếp mười hàng đầu!

Hạ Hầu Long Thành hăng tiết gà kích động kêu lên:

- Đâu đâu đâu?

Hạ Hầu Long Thành kích động tới mức mất đảo lia lịa nhưng không thấy tên của mình nằm ở đâu?

Man Sơn chỉ vào:

- Đây, huynh và Ngưu huynh xếp hạng chín.

Hạ Hầu Long Thành nhìn chằm chằm thứ bậc, con mắt trợn to. Ở hạng chín đúng là xếp hai cái tên, Hạ Hầu Long Thành và Ngưu Hữu Đức.

Hạ Hầu Long Thành vỗ hai tay gào bể giọng:

- Hú!!!

Hạ Hầu Long Thành vỗ cái bộp lên vai người lạ đứng gần nhất:

- Bằng hữu, ta được hạng chín, còn ngươi thứ mấy?

Người đó ngây ra:


- A...?

Người này biết Hạ Hầu Long Thành nhưng Hạ Hầu Long Thành thì không quen gã, chẳng ngờ Hạ Hầu Long Thành sẽ chủ động xưng huynh gọi đệ bắt chuyện với gã.

Người đó phản ứng lại nhanh chóng chắp tay nói:

- Còn chưa tìm được thứ bậc của ta, chúc mừng chúc mừng!

- Ha ha ha!

Hạ Hầu Long Thành vỗ cái bụng hơi nhô ra, xoay người cười nói với đám người Phàn Ngọc Phỉ đang nhìn ngó khắp nơi:

- Các ngươi cứ từ từ xem đi, ta về trước báo tin vui cho Ngưu huynh!

Hạ Hầu Long Thành nói xong chen trở về, đám đông đã chặn đường lui nhưng lần này gã tốt tính lạ thường, cười híp mắt chắp tay nói với mọi người:

- Các vị, làm phiền nhường đường cho.

Nhìn theo Hạ Hầu Long Thành biến mất trong đám người, nhóm Phàn Ngọc Phỉ nhanh chóng nhìn chằm chằm bia văn xếp hạng trước mắt, xem tới xem lui không thấy tên của mình thì ngó nhau, biểu tình hoang mang. Kỳ lạ, mọi người mang thành tích giống nhau trở về nhưng tại sao Hạ Hầu Long Thành, Ngưu Hữu Đức xếp hạng chín mà không có thứ hạng của họ? Không có lý nào, chẳng lẽ Hạ Hầu gia tộc sử dụng quan hệ gian lận cái gì? Nhưng không đúng, dù tính quan hệ lạ hay thân thì chúng ta mới là người của Hạ Hầu gia tộc, không có lý nào Ngưu Hữu Đức xếp trước...

Bây giờ rắc rối nhất là Hạ Hầu Long Thành bỏ lại bọn họ đã chạy mất bóng. Không có Hạ Hầu Long Thành càn rỡ mở đường, năm người muốn chen đi bia văn khác xem thứ hạng thì hơi rắc rối.

Hạ Hầu Long Thành đã chen ra khỏi đám đông, đắc sắc chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng trở về, mặt cười toe toét.

Chiến Như Ý chờ tin tức thấy Hạ Hầu Long Thành như thế thì sắc mặt âm trầm, ngó bộ dạng của gã là biết ngay kiếm được thứ hạng tốt, không thì gã làm sao vênh váo thế được.

Hạ Hầu Long Thành từ xa đã cười toe báo tin vui cho Chiến Như Ý:

- Chiến mỹ nhân, ta thấy thành tích của nàng rồi, rất tốt, còn thiếu một chút là đệ nhất tổng bảng rồi, được hạng hai!

Chiến Như Ý không biết tiểu tử này nói thật hay giả, nàng hỏi:

- Còn ngươi lấy thứ mấy?

Hạ Hầu Long Thành cười ha hả lướt qua Chiến Như Ý:

- Hổ thẹn, miễn cưỡng lấy được hạng chín!

Chiến Như Ý vụt ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Long Thành, nàng đang rất nghi ngờ tên gấu chó này đùa mình, không thì tại sao lấy hạng chín mà gã vui còn hơn hạng hai?

Miêu Nghị xem bộ dạng của Hạ Hầu Long Thành là biết thành tích của mình cũng không kém.