Phi Thiên

Chương 1950: Đúng là nằm vùng (Thượng)

Năm đó lúc địa vị còn thấp, còn có thể bằng vũ dũng và nhanh trí giải quyết vấn đề, chém chém giết giết còn tạm được, sau khi trở thành điện chủ Tam Điện trong Tiểu Thế Giới hắn bị ba phái phản công, hắn không ứng phó nổi, nhờ có Dương Khánh đến chuyển nguy thành an. Về sau hắn làm chưởng quầy vung tay, địa bàn tới tay liền ném cho người khác quản. Cũng may mắn đằng sau có Vân Tri Thu, những chuyện vụn vặt Vân Tri giúp hắn, hắn không cần quan tâm.

Tình huống hôm nay hắn chỉ có thể dựa vào Kim Mạn, nhưng Kim Mạn lại ép hắn.

Sự vụ trăm vạn đại quân hằng ngày, hắn không thể xử lý được, hắn chưa từng xử lý chuyện lớn như thế, hơn nữa tất cả mọi người không phục hắn, tăng thêm thủ hạ đều có tu vi cao hơn hắn.

Mạnh bạo không được, hắn cũng không đánh thắng người ta, hắn nhún nhường thì người ta không vừa mắt, tầm mắt người ta rất cao, muốn dựa vào tặng lễ chinh phục tu sĩ Thải Liên, Hóa Liên, Hiển Thánh còn không biết bao nhiêu mới thỏa mãn khẩu vị, âm mưu quỷ kế càng không dùng được.

- Không biết chuyện gì.

Kim Mạn lắc đầu, nói:

- Hỏi, chưa nói, mấy tướng chủ khác cũng không rõ, ta cũng không thể ép các thánh chủ khác nói được, đi thôi.

Làm cái quỷ gì? Miêu Nghị nói thầm, cũng không sao cả, quay đầu lại nghe chút chuyện là được, trước khảo hạch chấm dứt không sao cả, chỉ sợ mình phải chuẩn bị nhiều hơn mới được.

Hắn cũng không đáng chuẩn bị cái gì.

Qua một giờ sau, năm thánh lục tục đến, Miêu Nghị dẫn Kim Mạn và mấy vị Đại tướng quân tự mình đón khách, khách đến thăm đội hình cũng không nhỏ, năm thánh mang theo tướng chủ và các đại tướng quân đến.

Miêu Nghị tươi cười dẫn khách vào, âm thầm truyền âm hỏi đám người Vân Ngạo Thiên:

- Chuyện gì?

Kết quả mấy người nhìn không chớp mắt, không có người lên tiếng, Miêu Nghị vô cùng phiền muộn.

Sau khi rót trà cho mọi người, Miêu Nghị thấy đám người Vân Ngạo Thiên mặt không biểu tình, quay đầu nhìn sang Kim Mạn hỏi ý kiến.

Kim Mạn gật đầu, Miêu Nghị cười hỏi:

- Không biết chư vị đại giá quang lâm có chuyện gì cần thương nghị?

Đừng nói bên này, người của năm thánh khác không rõ ràng, cả đám đang chờ Thánh chủ của mình phản ứng.

Vân Ngạo Thiên, Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu và Cơ Hoan nhìn sang Mục Phàm Quân, bốn người không có lên tiếng, nếu Mục Phàm Quân là người khởi xướng, bọn họ cũng cho nàng đi đầu, cũng không nên bị Mục Phàm Quân lợi dụng.

Trong đại sảnh lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Kim Mạn lườm Miêu Nghị, suy nghĩ chẳng lẽ không biết Vô Lượng một đạo nói chuyện không có sức nặng sao? Nàng ho khan và hỏi:


- Rốt cuộc là vì cái gì?

Bốn người Vân Ngạo Thiên vẫn không phản ứng, chuyện cho tới bây giờ cũng không có khả năng dông dài Mục Phàm Quân cũng lên tiếng:

- Có mấy lời không biết nên nói hay không, nói ra sợ ảnh hưởng lục đạo đoàn kết. Nhưng nếu như không nói ra đến lúc đó chuyện xảy ra quá lớn, chúng ta sẽ gặp chuyện không may, nếu huynh đệ lục đạo đều ở đây, chúng ta nên phụ trách sinh tử tồn vong của lục đạo. Cũng nên phụ trách với mình.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Miêu Nghị nghi ngờ nhìn sang mọi người.

Kim Mạn cười nói:

- Nếu là tư sự thể đại, Tiên Thánh không ngại nói thẳng, xem là chuyện gì, cũng cho mọi người cùng thương nghị.

Mục Phàm Quân nhìn sang đám người Vân Ngạo Thiên, nói:

- Bốn vị không có ý kiến, vậy ta sẽ nói!

Bốn người thầm mắng trong lòng, nữ nhân này không phải muốn lôi bọn họ xuống nước sao, vạn nhất có cái gì bất trắc không muốn một người gánh trách nhiệm, cũng chứng minh đây là quyết định của năm người.

Bốn người không lên tiếng đại biểu đồng ý, ánh mắt Mục Phàm Quân nhìn sang Miêu Nghị. Phất tay chỉ vào Miêu Nghị, nói không chút lưu tình:

- Chúng ta hoài nghi hắn là phản tặc phái tới nằm vùng!

Mọi người như bị sét đánh khi nghe lời này, mọi người kinh ngạc ngây người.

Đừng nói Thạch Vân Biên, Công Tôn Lập Đạo và Ngao Thiết, ngay cả Mễ Linh hai người phía sau cũng không tin, dù sao hai người hầu hạ Miêu Nghị vài chục năm. Hoặc nhiều hoặc ít có chút giao tình, cũng không hy vọng Miêu Nghị gặp chuyện không may.

Bỗng nhiên đôi mắt Miêu Nghị co rụt lại, mười ngón tay bám vàn lan can ghế. Đốt ngón tay nắm trắng bệch, sau đó nhanh chóng trầm tĩnh lại.

Đây là chuyện hắn lo lắng, về sau gặp năm thánh không có phản ứng, còn tưởng rằng chuyện qua đi, không nghĩ tới lo lắng vẫn xảy ra.

Miêu Nghị căng thẳng, ánh mắt trở nên âm lãnh. Ánh mắt nhìn qua đám người Vân Ngạo Thiên, Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu và Cơ Hoan, dừng lại trên mặt Vân Ngạo Thiên thời gian lâu nhất. Việc này rõ ràng cho thấy năm người thương lượng tốt, những người khác hắn có thể hiểu. Không ngờ Vân Ngạo Thiên cũng muốn đưa mình vào tử địa, đây là gia gia của chính thất phu nhân đấy! Hắn không cầu Vân Ngạo Thiên giúp mình, nhưng cũng không thể nào tham gia hại mình.

Ánh mắt Miêu Nghị nhìn sang Mục Phàm Quân, ngữ khí sâm lãnh nói:

- Nam nhân bà, ngươi đang nói đùa sao?

Mở miệng gọi thẳng danh hào, hoàn toàn không có chút kính ý.


Hắn không chú ý tới, viên lục châu che dấu dưới cổ áo của hắn đang tỏa ra hào quang sáng ngời.

Kim Mạn cũng lên tiếng:

- Tiên Thánh, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.

Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:

- Tuyệt đối không nói lung tung, hắn trong phản tặc có thân phận khác, chính là đại thống lĩnh thiên nhai Ngưu Hữu Đức, việc này mọi người có thể làm chứng.

Đám người Vân Ngạo Thiên không có lên tiếng, hiển nhiên cam chịu.

- Ngưu Hữu Đức?

Thạch Vân Biên hỏi.

- Thiên Nguyên tinh đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức!

Kim Mạn cũng ngạc nhiên, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Miêu Nghị, vô ý thức lui về phía sau một bước.

- Lần trước là đệ nhất danh trong khảo hạch vô sinh chi địa, Ngưu Hữu Đức chém ba ngàn gia nô quyền quý tại thiên nhai?

- Ngưu Hữu Đức giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân?

- Ngưu Hữu Đức...

Người ở đây ngạc nhiên.

Mọi người cũng ‘ kính đã lâu ’ đại danh Ngưu Hữu Đức, đừng nhìn Miêu đại Thánh chủ tu vi không cao, hắn đã sớm nổi danh khắp tinh không, chỉ sợ tu sĩ thiên hạ chưa nghe tên hắn không nhiều. Tuy mọi người bị vây khốn trong địa ngục, bên ngoài vẫn có bộ hạ cũ sót lại, bọn họ không xa lạ gì chiến công oanh liệt của Ngưu Hữu Đức!

- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức?

Trường Tôn Cư cả kinh hỏi một tiếng, lại quay đầu hỏi Mục Phàm Quân.

- Thánh chủ, việc này không thể nói đùa!

- Hừ!

Mục Phàm Quân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Các ngươi nếu không tin có thể phái bộ hạ cũ bên ngoài tìm hiểu Thiên Nguyên tinh Ngưu Hữu Đức, xem tướng mạo giống hay không.

Ma đạo tướng chủ Dạ Hành Không chỉ vào Miêu Nghị và quát lớn:

- Miêu Nghị, ngươi có gì cần giải thích?

Miêu Nghị an tọa bất động, chậm rãi nhắm mắt lại, hắn biết rõ thời điểm này càng phải tỉnh táo, một khi bối rối ứng phó không được, chắc chắn sẽ tai vạ đến nơi, không ai có thể cứu mình, ngoài miệng bình tĩnh kéo dài thời gian:

- Có người mưu hại ta, ta cần giải thích sao?

Bất kể việc này nói thế nào, bên phản tặc khẳng định phải nghiệm chứng tin tức, hắn ẩn ẩn dự cảm mình chạy trời không khỏi nắng.