Dương Khánh hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng không có hỏi thêm Hùng Khiếu gì nữa, dần dần thu liễm ánh mắt quỷ quyệt, quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, hỏi:
- Nếu Đại cô cô cũng gọi ngươi tới, vì sao bảo ngươi trở về?
Miêu Nghị có vẻ ngơ ngác, hắn cũng không hiểu vì sao, bất quá hắn chỉ là một động chủ có địa vị thấp nhất mà thôi, chuyện quanh co quỷ quyệt của những người tầng lớp trên đối với hắn trước mắt còn có vẻ quá xa vời.
- Có thể là đột nhiên phát hiện chức vị thuộc hạ quá mức thấp kém mới không tiếp kiến. Không sao cả, chờ sau khi thuộc hạ làm sơn chủ, có thể sẽ tiếp kiến thuộc hạ.
Miêu Nghị nghĩ sao nói vậy.
Hắn thật đúng là lớn lối mà không biết thẹn, mở miệng liền nhắc tới vị trí sơn chủ, cũng không suy nghĩ chức sơn chủ không phải là muốn làm thì có thể làm được. Cho dù hắn làm sơn chủ, cũng không phải sơn chủ muốn gặp điện chủ là có thể gặp được, biết bao nhiêu sơn chủ bao gồm Tần Vi Vi, ngay cả đại môn cung điện Trấn Ất điện cũng chưa từng được đặt chân vào.
Hùng Khiếu thầm mắng hắn vô sỉ không biết tự lượng sức mình.
Dương Khánh lại có vẻ dở khóc dở cười, tiểu tử này cho rằng mình làm sơn chủ là chuyện sớm hay muộn, dám nói lời như vậy trước mặt bản phủ chủ, quả thật là không hề che giấu dã tâm của mình chút nào.
Bất quá tính tình của Miêu Nghị lại rất hợp với Dương Khánh, tuy rằng không tốt nhưng không để mất bản tính, tuy rằng toát ra đầy vẻ xuất thân thị tỉnh nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa, thứ người như thế chỉ cần hiểu rõ tính khí sẽ rất dễ thân cận, ngược lại không cần lo lắng quá nhiều.
Nhưng ít nhiều gì Dương Khánh cũng có nghi ngờ, nếu đã gọi hai người tới, hẳn điện chủ còn không tới nỗi bởi vì một người trong đó có địa vị thấp kém mà đột ngột không tiếp, không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đã làm chuyện xấu gì, hay nói lời nào đó không nên nói…
Miêu Nghị chột dạ một trận, thật sự là suýt chút nữa hắn đã gây ra chuyện lớn, bèn cười khan nói:
- Thuộc hạ vẫn là một người thành thật, cũng không phải ngài không biết, có thể làm ra chuyện xấu gì chứ…
Dương Khánh trừng mắt nói:
- Ngươi cũng có thể coi như là người thành thật sao?
Trong lòng y đang thóa mạ, một kẻ có thể đập nát sơn môn của mình, sau đó vu hãm cho thủ hạ mình làm, lại nhân cơ hội giết chết thủ hạ của mình, chuyện như vậy cũng có thể làm được, thành thật cái rắm!
- Dĩ nhiên!
Miêu Nghị lập tức bảo đảm, ngược lại nhìn về phía Hùng Khiếu, lộ vẻ châm chọc:
- Thuộc hạ không giống một ít cẩu tặc, ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, ngoài mặt nói rất hay, sau lưng lại ném đá giấu tay đối với thuộc hạ.
Chuyện hắn và Hùng Khiếu không hợp đã là công khai, cũng không phải Dương Khánh không biết, tìm được cơ hội không ngại đả kích một chút.
Hùng Khiếu trừng mắt:
- Ngươi nói ai vậy, nói lời sạch sẽ một chút!
Lúc này Miêu Nghị lập tức phản bác một câu:
- Ta không nói ngươi, ngươi lên tiếng làm gì, chột dạ rồi sao? Sao hả, muốn đánh ư?
Hắn lập tức lấy Nghịch Lân thương ra cầm trên tay, chỉ thẳng vào mũi Hùng Khiếu khiêu chiến:
- Cẩu tặc, có dám quyết một trận tử chiến với ta không?!
Điều này cũng quá đột nhiên, Hùng Khiếu không biết nói gì, không chuẩn bị cho chuyện này, trong lúc nhất thời có vẻ không biết nên tiếp chiêu thế nào...
Bất quá rất nhanh y cũng lấy trường đao ra, quơ đao chỉ tới, giận đến run run nói:
- Ta sợ ngươi sao?!
- Phủ chủ, ngài thấy chưa, thuộc hạ không nói y, y lại cho rằng thuộc hạ nói y. Đây là y chủ động khiêu khích, vạn nhất ngộ thương y, thuộc hạ…
- Câm miệng cho ta!
Dương Khánh uy nghiêm quát:
- Nếu không muốn ở Nam Tuyên phủ ta nữa, vậy các ngươi cứ việc đánh!
Nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Miêu Nghị một cái, y phát hiện tiểu tử này càng ngày càng cứng rắn, chỉ là một động chủ lại dám trắng trợn không kiêng nể khiêu chiến với một sơn chủ.
Miêu Nghị vội vàng ngoan ngoãn thu Nghịch Lân thương, giả bộ người thành thật nghe lời, ít nhất phải biểu hiện nghe lời hơn Hùng Khiếu một chút.
Hắn cũng biết có Dương Khánh ở đây không thể nào đánh được, chỉ là muốn chọc giận Hùng Khiếu, tốt nhất khích cho Hùng Khiếu trở về hạ thủ với mình, như vậy mình mới có cớ dẫn người chạy tới địa bàn Hùng Khiếu làm loạn một trận. Nếu không đợi đến đầu mùa Xuân tiết trời trở nên ấm áp, mười mấy cỗ thi thể treo ở Đông Lai động phải làm sao…
Có thể nói Hùng Khiếu bị chọc đến nổi trận lôi đình, hận không được ăn tươi nuốt sống Miêu Nghị, đồng thời trong lòng ít nhiều gì cũng có hối hận, lúc trước mình dây vào tên khốn khó chịu này làm gì chứ…
Lúc trước là lúc trước, lúc trước thật lòng Hùng Khiếu không ngờ rằng khó giết chết Miêu Nghị như vậy. Vốn y cho rằng chỉ cần tùy tiện xuất thủ cũng có thể giết được, không phải là chuyện hao phí nhiều sức lực, không ngại trút giận cho thị nữ của mình, mới xuất thủ đối phó Miêu Nghị. Không ngờ rằng chọc cho lớn chuyện dây dưa cho tới bây giờ, động một chút là bị người ta chỉ vào mũi mắng cẩu tặc, y cũng sắp trở thành trò cười cho cả Nam Tuyên phủ.
Nếu quả thật có thể biết sớm, chắc chắn y sẽ tránh xa Miêu Nghị một chút, hoặc là dứt khoát lúc đầu làm một hơi cho xong việc, dốc hết toàn lực giết chết hắn cho rồi.
Sau khi cả đám nhân mã chạy dưới gió tuyết trở về Thường Bình phủ, Dương Khánh cũng không để cho chúng sơn chủ rời đi, mà là triệu tập mọi người nghị sự.
Cũng không có chuyện gì của Miêu Nghị, Tần Vi Vi từng chính miệng nói bọn họ có thể ai về chỗ nấy, Miêu Nghị cũng không giống như Công Tôn Vũ chờ ở Thường Bình phủ, còn muốn bảo vệ sơn chủ an toàn, hộ tống sơn chủ trở về.
Chỉ cần không phải thuộc trách nhiệm của mình, Miêu Nghị vô cùng hy vọng Tần Vi Vi đi tìm chết sớm một chút, nói không chừng bởi vì nhân mã mình nhiều nhất còn có thể lên làm sơn chủ Trấn Hải sơn. Ai bảo hôm nay coi như thế lực của mình lớn nhất Trấn Hải sơn, cảm giác cầm binh nâng cao thân phận thật là thoải mái.
Hắn chạm mặt chắp tay chào Công Tôn Vũ, ngoài mặt vui vẻ, trong lòng lại thăm hỏi một câu gian phu dâm phụ.
Sau đó lập tức dẫn Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm tạm thời lưu lại ở Thường Bình phủ rời đi.
Hai người này coi như là tay sai cao cấp nhất của Miêu Nghị ở Đông Lai động, dưới tình huống có thể dẫn theo tự nhiên hắn sẽ dẫn theo. Tốn nhiều tài nguyên như vậy không thể nuôi bọn họ uổng công được, tài nguyên tu hành hắn lấy được cũng không phải là vô hạn. Hiện tại phải chạy về nghĩ cách làm thế nào hạ thủ bên Hùng Khiếu, không thể kéo dài được nữa...
-----------
Cho dù là cấp động chủ không có tư cách nghị sự trong phủ điện, Miêu Nghị dẫn người đi rồi, nhưng trong đại điện Thường Bình phủ lại như nổ tung.
Trong đại điện, Dương Khánh ngồi ở trên cao, nhìn một lượt mọi người đứng nghiêm phía dưới, chính thức tuyên cáo:
- Chư vị, điện chủ long ân, từ bây giờ trở đi cho phép ta chấp chưởng hai phủ Nam Tuyên và Thường Bình, hy vọng chư vị cùng ta đồng tâm hiệp lực không phụ kỳ vọng của điện chủ!