Phi Thiên

Chương 1919: Không hiểu có ý gì (Thượng)

Theo truyền thuyết thì phản tặc trong Địa Ngục hầu như là bộ hạ cũ của sáu đại chí tôn.

Truyền thuyết sau khi sáu đại chí tôn chết thì bộ hạ sống sót dưới tay không đánh lại Phật Chủ, Thanh Chủ, Bạch Chủ, vì giữ thực lực tránh cho hy sinh vô ích nên người kịp thoát thân đều rút vào đất Luyện Ngục kéo dài hơi tàn, bị Thiên Đình phong tỏa trấn áp trong Địa Ngục mãi mãi.

Đối phương nói rõ mình là người dưới tay Quỷ Đạo Thánh Chủ thì chắc đúng rồi.

Lúc này còn có tâm tình đùa?

Tư Đồ Tiếu lười đáp lại Cơ Hoan, hét lớn trả lời:

- Chúng ta không phải nhân viên sát hạch thuộc hạ của Thanh Chủ, ngươi không có ác ý thì tại sao không lùi ra thả chúng ta đi? Sao cứ dây dưa mãi không dứt?

Quan Long Sơn hét to:

- Dù ta tha cho các người rời đi thì sao? Mấy vị tướng chủ đã bày ra thiên la địa võng trong Địa Ngục, nếu gặp kẻ nào không rõ thì giết không tha. Thanh Chủ dẫn dắt đại quân ngự giá thân chinh cũng khó làm gì được chúng ta, bằng vào tu vi của các người thì đi đến đâu được?

Quan Long Sơn móc ra tinh linh thầm thi pháp lắc, ngoài miệng nói:

- Chúng ta muốn làm rõ là địch hay bạn, nếu là phe mình thì miễn không làm chuyện nguy hại cho chúng ta, Quan mỗ nguyện hộ tống các vị một đường bình an.

Trên đỉnh núi tiếng gió hú, từng đợt âm khí nhanh chóng bay qua. Tướng quân áo choàng phất phới, tóc dài bay rối trong gió, đôi mắt mờ mịt đã sáng trở lại, lật tay lấy tinh linh ra. Tướng quân nghe một lúc, chợt lộ biểu tình giật mình.

Tướng quân siết chặt tinh linh, năm ngón tay bóp chặt, tóc dài bay bay lộ ra hoa văn mây màu đỏ. Khí thế chợt thay đổi, khí chất suy sụp biến mất sạch, bàn tay to vung lên áo choàng bị gió thổi quấn người, tướng quân bỗng biến mất tại chỗ. Tướng quân với tu vi mạnh mẽ cưỡng ép đụng lỗ hổng to trong bức tường xoay tít trên trời lao ra ngoài.

Tư Đồ Tiếu hét to đáp:

- Chúng ta xin ghi nhớ ý tốt của tôn giá, hộ tống thì miễn đi. Nếu không có chuyện gì khác thì xin từ biệt tại đây.

- Khoan đã!

Quan Long Sơn giơ tay ngăn lại:

- Hãy nói rõ là địch hay bạn rồi đi cũng không muộn.

Tư Đồ Tiếu đáp:

- Không phải địch cũng không là bạn, tóm lại không phải thuộc hạ của Thanh Chủ, chỉ mượn đường để đi, xin giúp đỡ cho.


Quan Long Sơn nói:

- Các vị không cần phải đề phòng như vậy, ta chỉ muốn tìm hiểu rõ các vị đến từ đâu, sau khi xong việc bảo đảm không làm khó dễ các vị, được không?

Tư Đồ Tiếu nói:

- Bảo đảm bằng miệng thì sao giữ lời được? Nếu thật sự có lòng không làm khó dễ thì không liên quan nhau mới là lẽ phải.

Tư Đồ Tiếu mới nói xong một bên bỗng có tiếng nói:

- Không tin hắn bảo đảm thì để ta bảo đảm!

Mấy người vụt ngoái đầu lại, một bóng người lao nhanh đến. Một nam nhân khoác áo choàng đen tóc rối đột nhiên lơ lửng trước mặt mấy người, ánh mắt nhanh chóng đánh giá bọn họ.

Nhóm Miêu Nghị giật mình, bọn họ luôn quan sát bốn phía, chỉ mới nói mấy câu mất cảnh giác đã có người tới gần mà họ không nhận ra, với tốc độ này thì người đó có tu vi cỡ nào?

Sáu người nhìn chằm chằm hoa văn mây đỏ giữa trán đối phương, thầm kêu khổ, phát hiện bên mình trúng kế. Họ Quan kia đang cố ý câu giờ kéo một tu sĩ cảnh giới pháp lực vô biên đến đối phó bọn họ.

Nhưng ngẫm lại không đúng, sau lưng họ Quan đã có tu sĩ cảnh giới pháp lực vô biên thì dù không kéo dài thời gian cũng có thể dây dưa chờ vị này nhanh chóng đuổi kịp, bọn họ vốn không thể chạy thoát.

Tóm lại cảnh trước mắt khiến sáu người nhanh chóng suy đoán hoài mà không hiểu, tóm lại lần này đừng hòng trốn.

Quan Long Sơn bay nhanh đến chắp tay hành lễ:

- Tướng quân!

Tướng quân nhìn chằm chằm đôi cánh sau lưng sau lưng Vân Ngạo Thiên, hỏi:

- Ngươi tu luyện Đại Ma Vô Song quyết?

Bên đối phương cứ hỏi công pháp bọn họ tu hành, Vân Ngạo Thiên không biết nên trả lời thế nào, trầm ngâm.

Tướng quân không ép hỏi nhiều, mắt nhìn Tư Đồ Tiếu cùng là quỷ tu, nhìn chăm chú một lúc đột nhiên lắc mình vọt tới gần mấy người, chộp hướng Tư Đồ Tiếu.

Đám người giật mình, tốc độ tấn công quá nhanh, mau đến mức tốc độ tay của Miêu Nghị không kịp kéo dây cung Phá Pháp cung.


Mấy người phản ứng nhanh, Mục Phàm Quân là mau nhất, nàng lật tay lại, mấy phịch lịch giao nhau bắn ra. Phích lịch lấp lánh sáng chặn trước mặt mọi người.

Cùng lúc đó sáu người nhanh chóng thụt lùi, ai ngờ tướng quân không thèm để mắt tới tia điện Mục Phàm Quân bắn ra, xâm nhập vào trong phích lịch, mặc kệ điện xà bò trên người. Tướng quân chỉ run nhẹ, sau đó vươn tay chộp Tư Đồ Tiếu.

Miêu Nghị thừa dịp đó đã kéo căng dây cung. Bùm một tiếng, ba mũi Lưu Tinh tiễn đều xuất hiện. Vân Ngạo Thiên thì lật tay rút đao ra điên cuồng chém.

Bàn tay to chộp hướng Tư Đồ Tiếu bỗng vung lên, năm ngón khép hờ, ba luồng sáng bắn tới bị cưỡng ép ngừng trong hư không, Lưu Tinh tiễn hiện ra nguyên hình. Năm ngón tay chộp như câu hồn lấy mạng, ba mũi tên ánh sáng bị hút vào năm ngón tay.

Lưu Tinh tiễn bị chộp chặt chẽ trong bàn tay, Miêu Nghị không triệu hoán về được.

Tướng quân vươn tay khác ra, Vân Ngạo Thiên chém đại đao khựng lại trên không trung, tướng quân ba ngón tay kẹp chặt đao phong không thể nhúc nhích một li.

Tư Đồ Tiếu biến ra mấy chục hóa thân định mê hoặc đối phương.

Tướng quân liếc qua Tư Đồ Tiếu biến đổi, ngón tay kẹp lưỡi dao của Vân Ngạo Thiên búng nhẹ.

Đinh!

Vân Ngạo Thiên và đao bay ra ngoài.

Khiến mấy người bất ngờ là tướng quân không tấn công tiếp mà xoay người quay về.

Nói thì chậm nhưng lúc đánh nhau chỉ trong khoảnh khắc. Tướng quân đứng trong hư không, hai tay đè xuống, tia điện trên người biến mất, khói nhẹ bốc ra từ người tướng quân.

Lôi điện có tác dụng khắc chế quỷ tu nhưng tu vi của người này quá cao, dùng tu vi cứng rắn chịu đòn. Bằng vào tu vi hiện giờ của Mục Phàm Quân không thể tổn thương tướng quân được.

Trốn thì không thể chạy khỏi tay người này, nhóm Miêu Nghị nhanh chóng núp vào mấy chục phân thân của Tư Đồ Tiếu. Ai nấy dây thần kinh căng thẳng, biểu tình trầm trọng, sẵn sàng chiến đấu.

Đối diện cao thủ không có chút phần thắng, sáu người không dám tấn công trước mà chỉ có thể cảnh giác cao độ.

Ai đó mắng thầm Miêu Nghị không làm chuyện tốt, cứ đòi chạy sang bên này, khuyên mãi không nghe, hiện tại muốn khóc cũng không kịp.

Quan Long Sơn luôn lơ lửng tại chỗ không nhúc nhích, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng vào vị tướng quân.

Tướng quân đã trừ bỏ tia điện trên người, gã nhìn Mục Phàm Quân chằm chằm gằn từng chữ:

- Cửu Trọng Thiên!

Tướng quân liếc qua mấy chục Tư Đồ Tiếu, nhưng gã không ra tay làm rõ đâu là Tư Đồ Tiếu thật, vung tay ném ba mũi tên ánh sáng đi.

Tốc độ ném về ba mũi tên không nhanh, Miêu Nghị nghi hoặc đón lấy. Miêu Nghị không hiểu tướng quân có ý gì, xem tình hình thì dường như đối phương không có nhiều địch ý.

Đám người Vân Ngạo Thiên ngó nhau.

Tướng quân nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, chậm rãi nói:

- Mỗ là Đô Nguyên Hạo thống tướng dưới trướng của Quỷ Đạo Thánh Chủ, không biết các vị có lai lịch gì? Là nhân viên tham gia sát hạch của Thiên Đình lần này?