Vân Ngạo Thiên lười dông dài, đột nhiên vung hai tay, người toát ra ma khí cuồn cuộn nhanh chóng ngưng kết thành hai quả cầu nổ tung thành cánh màng dơi đen. Hai cánh vỗ, Vân Ngạo Thiên bắn nhanh về phía chân trời, chớp mắt biến mất.
Tốc độ nhanh khiến Miêu Nghị ngạc nhiên, mau hơn tốc độ bay của Hắc Thán nhiều.
Khi Vân Ngạo Thiên bay về thu cánh lại, Miêu Nghị giật mình hỏi:
- Đây là tốc độ của tu sĩ pháp lực vô biên?
Miêu Nghị chưa từng thấy tu sĩ pháp lực vô biên bay thì nhanh cỡ nào.
- Không phải, ta không thể so sánh với tốc độ của tu sĩ pháp lực vô biên được, lần trước trốn khỏi truy sát toàn nhờ vào may mắn.
Vân Ngạo Thiên lập tức kể lại tình huống khẩn cấp lúc đó.
Thì ra là vậy!
Miêu Nghị đã hiểu, hắn cau mày, vốn trông chờ vào bản lĩnh chạy trốn của đám người này nhưng bây giờ xem ra không thể.
Miêu Nghị suy nghĩ một lúc, khẽ thở dài:
- Đi đi! Cùng đi!
Mang theo những người này ít nhiều gì có trợ lực, không thì Miêu Nghị đã chẳng chạy tới chạm mặt với bọn họ.
Thấy Miêu Nghị đồng ý thì năm người thở phào, Mục Phàm Quân hỏi:
- Đi đâu?
Miêu Nghị nói:
- Đi chủ tinh số chữ bính dạo một vòng đã.
Năm người nghe vậy nhanh chóng móc tinh đồ ra xem xét, không nhìn không biết, xem xong hết hồn.
Cơ Hoan vụt ngẩng đầu kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi chạy xa như thế làm gì? Nơi đó hầu như là phúc địa trong đất Luyện Ngục! Ngươi sát hạch khảo sát tình huống cũng không cần vào sâu vậy đi?
Miêu Nghị gãi mũi cười gượng:
- Có gan mới làm giàu, nơi người ta không dám đi nếu tìm hiểu được tình huống sẽ kiếm được thứ hạng tốt.
Cơ Hoan nói:
- Phúc địa của phản tặc có cái gì chắc không cần ta nói cho ngươi biết đi? Huống chi đất Luyện Ngục rất quỷ dị, chạy xa như vậy không biết có gặp tình huống gì không...
- Cơ Hoan!
Mục Phàm Quân lên tiếng ngắt lời:
- Tùy hắn đi!
Cơ Hoan sửng sốt, rất nhanh thấy nàng đá lông nheo liền hiểu. Quan trọng là dự ngôn của Vu Hành Giả, cưỡng ép ngăn cản Miêu Nghị chưa chắc là việc tốt.
Tuy vậy nhưng dù gì cũng vào sâu trong phúc địa đất Luyện Ngục, mấy người hơi rối rắm.
Thấy mọi người không ra tiếng, Miêu Nghị cười nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến gì thì chọn ngày không bằng đúng ngày, xuất phát liền bây giờ chịu không?
Ngũ thánh còn có ý kiến gì bây giờ? Tất nhiên là triệu tập người xuất phát.
Trước khi xuất phát Tàng Lôi niệm tiếng a di đà phật:
- Miêu Nghị, nơi đây hung hiểm, dường như ngươi có nhiều chiến giáp Hồng Tinh, hay là cho chúng ta mượn vài bộ cũng để chúng ta có thêm vài phần bảo đảm?
Đám người Vân gia của Vân Ngạo Thiên không thiếu chiến giáp Hồng Tinh, trước kia Vân Tri Thu đã chuẩn bị đầy đủ cho Vân gia.
Mấy vị này đánh cướp ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai rồi kiếm được ba bộ khác, số lượng không tiện phân phối, có chia cũng bị thiếu.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Các người nợ ta tiền còn chưa trả, lại mượn nữa?
Miêu Nghị phải đề phòng đám người này có trang bị tốt sẽ hại mình, sáu kỳ công cũng không dễ chọc.
Ngũ thánh nín lặng, bị câu nói kia làm lúng túng. Phản bác bằng câu đệ tử, nữ nhi gả cho ngươi thì không thích hợp. Mượn tiền của người ta còn nói lời như thế không khác gì bán nữ nhi, làm sao bọn họ nói ra được?
Mấy người hiện tại có thể trả hết được, chặn giết ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai cho bọn họ có số tiền kha khá, nhưng bây giờ trả rồi mượn laị thấy hơi kỳ. Tất nhiên trừ Vân Ngạo Thiên ra, Vân gia chắc chắn không ai trả nổi. Vân Tri Thu cho Vân gia rất nhiều thứ, chỉ tính chiến giáp Hồng Tinh đã hơn xa đồ vật trên người ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai cộng lại.
Ngũ thánh nhận thua, phát hiện ở trước mặt tên này thật sự không bày bộ dáng kiêu ngạo nổi. Người ta không lấy thế đè người mà dùng tiền đè người, làm người hụt hơi.
- Thôi.
Miêu Nghị đổi ý:
- Không xem mặt phật cũng xem mặt tăng, nghĩ tình mấy phòng thiếp thân của ta, cho mượn vậy, muốn mấy bộ?
Không cho mượn thì không thích hợp, ở nơi quỷ quái này còn có lúc cần nhờ bọn họ. Nếu hắn không giữ được mạng sống thì mang theo đống tài vật có ích gì? Cho họ mượn còn có thể tăng mạnh thực lực bên mình, tính qua tính lại thì cho mượn càng có lợi hơn.
Bên này ước gì mỗi người được đủ bộ, Miêu Nghị đã quyết định cho thì làm việc tốt đến cùng. Không chỉ cho mỗi người mượn một bộ chiến giáp Hồng Tinh, còn cho mượn mỗi người một tọa kỵ linh thú.
Ngũ thánh đến đông đủ, nhận đồ xong vì an toàn, cũng tránh cho đông người quá bắt mắt nên bọn họ tự thu người mình vào túi thú.
Miêu Nghị thì đơn giản, nhấc chân đá Hắc Thán ngủ gật trước cửa hang giật mình nảy cẫng lên. Miêu Nghị ngồi xuống người Hắc Thán hơi cáu kỉnh, hắn vỗ cổ nó. Hắc Thán chở Miêu Nghị nhanh chóng bay lên trời.
Đám người Vân Ngạo Thiên triệu ra tọa kỵ khống chế chúng bay lên trời đuổi theo.
Một hình cầu màu đen to lớn xoay tròn trong trời sao, thỉnh thoảng có ánh sáng lập lòe toát ra.
Có các tiếng hét thảm, một trận chém giết kịch liệt qua đi.
Hàng vạn người áo đen rít gào càn quét mấy ngàn cái xác, người chết đa số mặc giáp vàng đồng phục Thiên Đình, ước chừng là người Thiên Đình tham gia sát hạch. Có một phần người áo đen nhanh chóng đuổi theo người Thiên Đình chạy tứ tán.
Rất nhanh không có cá lọt lưới, mấy ngàn thí sinh vô tình đến đây đều sa lưới.
Tu sĩ Thải Liên, pháp tướng linh đài giữa trán, chín chín tám mươi mốt cánh hoa sen chín màu là tu vi cao nhất của cảnh giới Thải Liên. Chín cánh hoa chín màu nở, một vòng là nhất phẩm, chín màu chín vòng là cửu phẩm.
Một người áo đen lơ lửng trong trời sao xem cuộc chiến, mặt đen không râu, biểu tình dữ tợn, giữa trán hiện ra Thải Liên thất phẩm. Pháp nhãn quét qua chiến trường, gã dẫn theo mấy người đến báo chiến quả, chộp một cái kèn hoa văn dữ tợn bề ngoài như sừng trâu màu đen đặt bên môi thổi mạnh.
Ù ù vù!
Tiếng nức nở trầm đục cùng với pháp lực khuếch tán hướng trời sao.
Hàng vạn người bỗng ngoái đầu nhìn, thấy người áo đen thổi kèn trâu thì nhanh chóng tập hợp lại, tiến lùi có trật tự, rõ ràng là có kinh nghiệm thao luyện.
Người áo đen cất kèn, xoay người bay hướng hình cầu màu đen to lớn sau lưng mình, vạn người đuổi theo.
Khi đến gần hình cầu mới phát hiện đó là vô số cục đá bất quy tắc kích cỡ khác nhau tỏa ánh sáng kim loại âm u, to thì như ngọn núi, nhỏ thì như hạt cát đang xoay tít như một bức tường, nhìn từ xa chúng nó nối liền một mảnh.
Đối diện lưu thạch nếu không có sức mạnh phi thường thì khó xuyên qua. vạn người đột nhiên hóa thành âm vụ chui vào lưu thạch, hóa ra là quỷ tu.
Họ xuyên qua bức tường lưu thạch, từng đợt âm vụ giây lát lại ngưng tụ thành hình người. Hàng vạn người hiện hình tiếp tục bay tới trước, đằng sau là một quả cầu màu đen thật sự, nhìn từ bên ngoài như một vòng bảo vệ lưu thạch.
Đám người đáp xuống mảnh đất không có mặt trời, chỉ có đá núi trụi lủi ngẫu nhiên lấp lánh ánh sáng đen âm u, không một cọng cỏ mọc, gió lạnh lẽo thê lương thổi vù vù.