Phi Thiên

Chương 1903: Đám chuột nhắt các ngươi (Thượng)

Đối diện người đẫm máu đằng đằng sát khí này đại quân tập hợp lại không người hó hé tiếng nào, ai nấy nhìn ngang ngó dọc liếc nhau.

Chiến Như Ý đứng ngay hàng đầu cắn môi, lòng do dự. Đối phương là đệ nhất được Thiên Đế ngự phong, Chiến Như Ý cũng được Thiên Đế ngự phong đệ nhất, bây giờ đối diện khiêu khích công khai mà né chiến đấu thì... Quan trọng là lúc trước Chiến Như Ý từng tuyên bố với mọi người sẽ lấy mạng của Miêu Nghị, cộng thêm nàng đến đây là đại biểu mặt mũi của Doanh gia, nếu né đánh nhau thì quá mất mặt.

Thấy không ai muốn đáp lại, Miêu Nghị chờ một lúc rồi lại giơ chỉ hướng mọi người, thanh âm to hơn chút, hắn rống to:

- Ngưu Hữu Đức ở đây, ai dám chiến với ta!

Hắc Thán quẫy đuôi ngửa đầu gầm lên trợ uy:

- Grào!

Bị liên tục khiêu khích làm Chiến Như Ý không bình tĩnh được nữa, nàng quay đầu lạnh lùng nói:

- Đừng để tiểu tặc cười chúng ta vô năng, miễn chúng ta đồng lòng thì hắn chết chắc. Ta đi đánh trận đầu, các vị hợp sức với ta đi. Lần này phải lấy mạng của hắn, theo ta cùng xông lên giết, giết!

Nghe câu đó mọi người ở hai bên chửi thầm trong bụng, muốn bán Chiến Như Ý vào thanh lâu.

Nhưng hết cách, nữ nhân này nói đúng, nếu đối diện khiêu khích như vậy mà không làm chút bộ dáng nào thì khi trở về rất khó ăn nói. Quan trọng là nếu để mặc Chiến Như Ý xảy ra chuyện thì sau này khỏi lăn lộn nữa, đều là người dưới tay Doanh Thiên Vương, Thiên Đình có Tứ Đại Thiên Vương, muốn dọn đi chỗ khác cũng khó.

Mọi người huơ vũ khí kêu gọi đám người phía sau, cứng da đầu theo Chiến Như Ý xông lên:

- Giết!

Chớp mắt hơn ba ngàn thiên tướng điều khiển linh thú lớn tiếng hét giết xuất klích.

Đám đông phía sau hơi khựng lại, rồi có khoảng hơn mười vạn người lao ra. Suy nghĩ của những người này rất đơn giản, đằng trước là hơn ba ngàn kỵ sĩ liên hợp, đừng nói một mình Ngưu Hữu Đức, họ có thể đánh gục cả tu sĩ Thải Liên. Chỉ sợ không đồng lòng, hiện giờ đồng lòng xuất kích thì khi đánh nhau không đến lượt bọn họ lên.

Nói cho cùng là cần gom góp lại cho có.

Chiến Như Ý cưỡi trên khiếu thiên kim giáp thú ngoái đầu nhìn, niềm tin tăng nhiều.

Chiến Như Ý chỉ sợ đám người này không đồng lòng không dám ra đây liều mạng, giờ có nhiều người cùng nàng xuất chiến, có nhiều người thân mang pháp bảo. Cùng ném một đống pháp bảo ra ngoài thì dù tu sĩ Thải Liên đến bọn họ cũng có phần thắng, trận chiến thắng chắc.


Miêu Nghị gầm rống huơ thương chỉ:

- Giết!

Hắc Thán xông lên trước không quay đầu:

- Grào!

Đây là một người xung phong với hơn mười vạn người, va chạm.

Từ trên cao nhìn xuống vừa đem lại rung động vừa tăng mấy phần bi tráng.

Tên mập ngừng ăn miếng đùi gà cắn còn một nửa, hắn đã ngừng ăn từ lúc khai chiến, nắm đùi gà đầy mỡ trong tay, tay kia cầm vò rượu. Tên mập cúi đầu nhìn trời sao bên dưới.

Người gầy đứng bên cạnh gã nuốt nước miếng, bỗng giật lấy vò rượu từ tay tên mập uống cái ực, lau mép khen thật lòng:

- Quá anh dũng! Nam nhi sống trên đời có lòng nhiệt huyết như vậy không tính sống uổng phí!

Tên mập ngoái đầu lại:

- Lúc trước từng nghe lời đồn, Ngưu Hữu Đức bị một đám đồng liêu nhục mạ thà làm rùa đen rút đầu cũng không dám trả lời, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, nực cười hết sức!

Hai người nhìn nhau, tiếp tục cúi đầu nhìn bên dưới va chạm.

Lần này khác với lúc trước, trăm vạn đại quân xông pha đợt đầu vì đa số người né chiến, giờ mười vạn người không bày trận, không hề né tránh mà tập kết chủ động xung phong. Phía trước có hơn ba ngàn thiên tướng điều khiển linh thú làm chủ lực, khí thế hùng hổ. Thực lực như thế tập kết lại thì tu sĩ Thải Liên cũng phải lùi ba thước, nhưng Miêu Nghị cưỡng ép va chạm.

Đằng Phi Đằng đại soái thấy cảnh này cũng lộ biểu tình rung động, không nói thứ khác, cần có lòng can đảm mạnh mẽ cỡ nào mới dám làm như thế? Đổi lại người bình thường nào đều lo co giò chạy, Đằng Phi tự nhận năm xưa gã có tu vi như vậy cũng không làm được.

Đằng đại soái khẽ thở dài:

- Thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Cần gì khổ như vậy?


Không khí rung động xen lẫn chút bi tráng khiến Khấu Văn Thanh xoe tròn mắt, trong mắt tràn đầy rung động, lòng chấn động. Khấu Văn Thanh ở Tu Hành giới nhiều năm nhưng lần đầu tiên thấy loại nam nhân này.

Bích Nguyệt Phu Nhân biểu tình rung động thẫn thờ đứng đó.

Cao Quan nhíu chặt mày, Miêu Nghị đã bị thương nặng nhưng cố chống chọi, hắn lừa được người khác nhưng không thể đánh lừa ánh mắt của gã và Đằng Phi. Cao Quan cảm thấy Miêu Nghị làm vậy là tự sát, gã không nghĩ ra tại sao hắn muốn làm như vậy.

Đằng Phi không biết rằng với Miêu Nghị thì lúc này chỉ có một lý do đó là... không lý do gì hết.

Nếu cứ phải cho lý do thì đó là giết người còn chưa đã, giết chưa đã tay! Lão tử muốn xúc động một lần, không thì nghẹn trong lòng khó chịu!

Từng khuôn mặt khắc cốt minh tâm đó, ban đầu Miêu Nghị đơn độc thì người người muốn lấy mạng hắn, đám người Chương Hãn Phương chạy trốn đã đốt cháy vài thứ trong lòng hắn. Không ai biết cảm nhận của Miêu Nghị khi lần đầu tiên ở phủ Đông Hoa Tổng Trấn chịu nhục rồi cứ nhẫn nhịn đến hiện giờ không lên tiếng.

Hai bên sắp lao đến gần, Chiến Như Ý xung phong đầu tiên đột nhiên giẫm chân:

Khiếu thiên kim giáp thú rống to:

- Grào!

Nó há mồm máu ra, ánh sáng vàng rực rỡ như mây trời lại như sóng gợn trùng kích vào Miêu Nghị lao tới.

Phản ứng đầu tiên của Miêu Nghị là tọa kỵ của đối phương có thể thi triển công kích sóng âm, sóng âm hình thành sắc vàng hữu hình thì càng khác với người bình thường hơn.

Mặc kệ có đúng hay không, Miêu Nghị chẳng quan tâm nếu bị đánh trúng sẽ có mùi vị gì, tâm diễm nhanh chóng hộ thể cho hắn và cả Hắc Thán.

Chỉ khoảnh khắc tầng tầng lớp lớp ánh sáng vàng đã phủ lên Miêu Nghị và Hắc Thán, quanh thân dao động sóng gợn, chỉ cảm giác lực lượng trùng kích vô hình lay động lòng người, còn lại không cảm thấy khó chịu gì.

Một người một ngựa tiếp tục lao vào Chiến Như Ý.

- Ủa? Có thể chống cự công kích Phệ Thần của khiếu thiên kim giáp thú?

Đằng đại soái xem cuộc chiến kinh ngạc kêu lên:

- Xem ra Ngưu Hữu Đức tu bí pháp không tầm thường.

Đây cũng là suy nghĩ của Chiến Như Ý, khi thấy Miêu Nghị vẫn yên ổn điều khiển tọa kỵ xông tới trong dải sáng vàng khiếu thiên kim giáp thú phun ra mà không chút khác lạ gì khiến nàng rất giật mình. Chiến Như Ý nhanh chóng giơ tay lên, trong trữ vật thủ trạc bỗng phun ra bảo kiếm Hồng Tinh độ thuần cao dài hơn trượng.

Chiến Như Ý một tay cầm thương, một chưởng vỗ vào, cự kiếm phát ra tiếng rít dồn dập chém tới, quanh thân kiếm nổi lên tia điện đì đùng.

Một tay Miêu Nghị giơ lên định đẩy Đả Bất Lạn ra ngăn cản nhưng Chiến Như Ý xòe tay, cự kiếm nháy mắt hóa thành trăm thanh tiểu kiếm dài cỡ cánh tay tản ra, kéo lưới điện lan tỏa như cái lưới to muốn bắt trọn Miêu Nghị và Hắc Thán.

Miêu Nghị dập tắt ý nghĩ sử dụng Đả Bất Lạn, hắn nhanh chóng xoay người vòng xuống dưới bụng Hắc Thán trốn tránh.