Phi Thiên

Chương 1898: Phá Pháp cung, Lưu Tinh tiễn (Thượng)

Đầu thương chợt nặng trĩu, Miêu Nghị quay đầu nhìn, thấy Hổ Phách đã hiện ra nguyên hình, là một con mãnh hổ có răng nanh kiếm thật to, nguyên hình không thể phá tan chiến giáp Hồng Tinh trói buộc nên máu thịt xương nát bét.

Miêu Nghị đạp một cái, hai tiếng nổ bùm bùm, người bị treo trên thân thương đụng vào Hổ Phách bị đá bay ra ngoài.

Miêu Nghị thu thương, một cánh tay cầm xéo thương. Miêu Nghị như tắm trong máu, người đầy máu me, đằng đằng sát khí lạnh lùng nhìn bốn phía, một ít giọt máu dính trên người hắn trong quán tính vô trọng lực hóa thành giọt máu bay ra. Yên tĩnh! Thê mỹ!

Hắc Thán dưới thân Miêu Nghị thì như bị máu bôi, nó đang liếm móng vuốt.

Tiếng gào thét ồn ào ngừng bặt, bốn phía tĩnh lặng.

Xung quanh chậm rãi trôi nổi xác trăm con linh thú, hơn hai ngàn cái xác, một số vẫn còn hơi vùng vẫy. Thật ra Miêu Nghị không giết chết nhiều như thế, đa số là cầu sinh trong loạn quân rồi tự tàn sát nhau.

Nhưng trong mắt người ngoài cuộc thì không phải như vậy, bọn họ chỉ thấy năm vạn đại quân ném ra mấy vạn khổn tiên thằng, sau đó thì không thấy gì hết. Bây giờ nhìn mấy vạn đại quân bị Miêu Nghị giết liên tục hét thảm, kinh hồn chạy tứ tán, trừ số tử thương không trốn được ra mấy vạn đại quân tán loạn sạch sẽ.

Khiến người giật mình nhất là sau khi tan tác thì đám người không lẩn vào những người xem cuộc chiến để lánh nạn mà lao đi trời sao xa xăm, như thể có đông người hơn nữa cũng không chặn lại Ngưu Hữu Đức truy sát được. Bọn họ đã phải chịu nỗi sợ hãi lớn lao cỡ nào?

Cảnh tượng Miêu Nghị huyết chiến giết ra quá rung động, lại nhìn những cái xác trôi nổi.

Rơi vào trong trận, mấy vạn khổn tiên thằng mà không thể trói Miêu Nghị lại được.

Mấy vạn đại quân vây công thế nhưng bị hắn một người huyết chiến đánh tan.

Mấy vạn đại quân vây công thế là bị một mình hắn chém giết hơn hai ngàn người.


Khấu Văn Thanh lúc trước không nỡ nhìn thẳng, rầu rĩ thở dài giờ thì ngây người không nói nên lời, ngân ngẩn nhìn cái người như bò ra từ máu loãng. Khấu Văn Thanh thầm thở dài tiếc nuối, dưới tay Văn Lam có thân tín mãnh tướng như vậy mà Khấu gia vì được mất một lúc mà bỏ lỡ. Nếu không phải Khấu Văn Lam muốn trả lại nhân tình chỉ sợ... Mãnh tướng như vậy nếu bỏ nhiều tài nguyên bồi dưỡng, cho thêm thời gian chờ khi tu vi lên cao thì còn cỡ nào nữa, quá đáng tiếc.

Bích Nguyệt Phu Nhân xoe tròn mắt nhìn. Lúc kết thúc sát hạch đất Vô Sinh Bích Nguyệt Phu Nhân đã được thấy sự hung hãn của Miêu Nghị nhưng chưa từng thấy hắn dữ dội đến vậy, một người huyết chiến địch lại mấy vạn đại quân, đánh tan tác hết.

Bích Nguyệt Phu Nhân tiếc nuối thở dài, hơn năm vạn tu sĩ cùng cảnh giới bị Ngưu Hữu Đức một người huyết chiến đánh tan.

Một người đập tan năm vạn đại quân Kim Liên là khái niệm gì? Ít nhất cầm đãi ngộ của năm vạn đại quân đem đi đổi cũng không chịu thiệt.

Bích Nguyệt Phu Nhân không biết trượng phu Thiên Nguyên Hầu của mình sau khi biết chuyện này sẽ có cảm tưởng gì, ước chừng sẽ không để Ngưu Hữu Đức tham gia sát hạch, biếm thành Thổ Địa, hắn đáng giá đổ nhiều tài nguyên vào bồi dưỡng. Có cơ sở này chờ một vạn năm cũng đáng, vì hắn chịu đựng chút áp lực, đắc tội vài người cũng không sao, ngàn quân khó có!

Một Tổng Trấn đứng bên cạnh ngoái đầu hâm mộ truyền âm hỏi:

- Bích Nguyệt, nghe nói Ngưu Hữu Đức là ái tướng thân tín của ngươi?

Bích Nguyệt Phu Nhân không biết nên nói cái gì, mặt không biểu tình:

- ...

Vốn là ái tướng thân tín của nàng, Bích Nguyệt Phu Nhân cũng không ngờ hắn mạnh mẽ đến mức này. Nàng nhớ lại trước lúc sát hạch đã đối xử thế nào với ái tướng thân tín, nàng không tin Miêu Nghị không xem hiểu chút gì, chắc đã khiến hắn lạnh lòng.

Nghĩ đến đây Bích Nguyệt Phu Nhân hối hận thắt ruột, thầm trách Thiên Nguyên Hầu. Nam nhân chết tiệt, năm xưa nói Ngưu Hữu Đức là nhân tài, dặn nàng đừng chậm trễ người ta, kết quả gặp cửa ải cần lựa chọn thì so sánh ích lợi, nói là nhân tài không có cơ hội lớn lên thì không phải là nhân tài. Ngươi không cho nhân tài cơ hội trưởng thành thì người ta làm sao lớn lên? Cứ cân đo ích lợi, tính tới tính lui bây giờ tính trật rồi, hại lão nương hao tổn mất một ái tướng chỉ gặp chứ không thể cầu!

Đằng Phi nhìn Miêu Nghị chằm chằm, ngừng vuốt râu một lúc rồi lại vuốt râu, lắc đầu nói:


- Vốn trải qua sát hạch một lần, bằng vào thực lực thật sự lấy được đệ nhất thì lực đã không thể nghi ngờ, lại còn ném tới Địa Ngục qua thêm lần nữa, hơi đáng tiếc. Sát hạch lần này có chút không công bằng.

Ý của Đằng Phi rất rõ ràng, nổi lòng tích tài, sợ Miêu Nghị chết trong Địa Ngục.

Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Không có gì bất công hoặc công bằng, hôm nay nếu hắn vượt qua ải này được đến không chỉ là có người ôm tiếng bất công cho hắn. Có trả giá sẽ có báo đáp, Đằng Soái thấy sao?

Đằng Phi nghe vậy hơi suy tư, nhẹ gật đầu. Hôm nay Miêu Nghị một trận chiến thành danh, bằng sức cá nhân huyết chiến đánh tan năm vạn đại quân, chiến tích chém hai ngàn, nếu hắn sống sót trở lại thì không cần biết thành tích sát hạch cuối cùng ra sao, đối với bên dưới đã thu được lòng người, dưới tay không dám không nghe. Với bên trên thì ở đâu cũng sẽ có người bảo đảm tương lai cho hắn, giá như Ngưu Hữu Đức là thuộc về của gã thì Đằng đại soái gã đây cũng sẽ chú trọng bồi dưỡng.

Đằng Phi nói:

- Có thể sống trở lại thì sát hạch lần này sẽ thành toàn hắn, nhưng vấn đề là có thể sống về nổi không?

- Nên mới gọi là sát hạch.

Hắc Thán liếm móng vuốt xong bỗng gầm lên phá tan sự tĩnh lặng:

- Grào!

Miêu Nghị nhìn quanh bốn phía không thấy ai dám rục rịch nữa, hắn bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Hắc Thán chở Miêu Nghị tới đâu là xác chết và đồ vật bị hắn thu hết.

Nhiếp Công chưa chết hẳn, mắt nửa mở, còn giữ một hơi thở chưa đứt đoạn nhưng không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn Miêu Nghị một thương đâm vào mình.

Hễ ai không chết là Miêu Nghị đâm thêm một thương cho chết, hắn không buông tha ai ngay trước mắt bao người, nhanh chóng dọn dẹp chiến lợi phẩm thuộc về mình.

Mọi người trơ mắt nhìn Miêu Nghị càn quét.