Phi Thiên

Chương 1896: Yên tĩnh! Thê mỹ! (Thượng)

Miêu Nghị vụt ngoái đầu, thấy dây leo yêu thì huơ thương chỉ, chọn mục tiêu tấn công, ai ra tay trước thì hắn giết người đó.

Miêu Nghị giơ thương liên tục chém vào dây leo, chém dây bay loạn, giết hướng Hoa Đại Lang.

Hoa Đại Lang không quan tâm dây leo bị chém đứt, khóe môi cong lên nụ cười tà ác nhìn Miêu Nghị xông tới.

Miêu Nghị nhạy bén bắt giữ được nụ cười đó, linh cảm có trá, nhưng hắn không kịp phản ứng. Một thương chém dây leo thì bỗng một nụ hoa trên đó nứt ra, giây lát cánh hoa to mở rồi khép nuốt Miêu Nghị và tọa kỵ vào.

Vô số dây leo bắn ra từ người Hoa Đại Lang như thế siết chặt đóa hoa nuốt Miêu Nghị như quả cầu tuyết.

Một chiêu thành công, Hoa Đại Lang ngửa đầu cười to:

- Tiểu tặc đã trúng kế!

Ba người Nhiếp Công lao lên dường như rất tin vào chiêu của Hoa Đại Lang, ai nấy cười nanh tranh.

Ba người hiểu rằng trong đóa hoa nuốt Miêu Nghị sinh ra huyễn độc có thể công phá phòng ngự pháp lực, cực kỳ lợi hại, là đòn sát thủ của Hoa Đại Lang, một khi sa lưới sẽ trúng chiêu. Cầu mây biến to mặc kệ ngươi phá hoại bên trong cỡ nào thì nó sẽ nhanh chóng sinh trưởng lấp đầy, mãi luôn trói ngươi ngay vị trí chính giữa.

Thấy tình hình đó trong mấy vạn người có người đột nhiên vọt tới trợ uy. Có người đi đầu, mọi người hiểu rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó chứ dệt hoa trên gấm không tổn thất cái gì. Cả đám ùa lên, tiếng la giết không dứt, sĩ khí tăng vọt, khí thế kinh người.

Người ngoài xem cuộc chiến rất ngạc nhiên, xem tình hình thì phản công thành công?

Nhưng Hoa Đại Lang đang cười to bỗng lộ biểu tình kinh ngạc, ngây ngẩn nhìn chằm chằm cầu mây lăn lộn biến to ra.

Hoa Đại Lang hét thất thanh:

- Không thể nào!

Đám người Nhiếp Công nhìn sang, giật nảy mình, phát hiện câu mây biến sắc, bị chưng khô.

Hoa Đại Lang vung dây leo dạt ra như sợ hãi muốn né tránh, cắt đứt liên kết với dây leo.

Bùm!

Cầu mây nổ, Miêu Nghị và tọa kỵ lao ra.

Nhiếp Công quát to:


- Chạy đi đâu!

Nhiếp Công nhanh chóng xông lên trám vị trí, huơ thương chặn giết.

Mieu Nghị đằng đằng sát khí lao ra lạnh lùng liếc qua, vung thương, trên đầu thương có đốm đen xoay tròn nhỏ cỡ hạt đậu cứng đối cứng với Nhiếp Công xông tới.

Bùm!

Cây thương bay khỏi tay Nhiếp Công văng ra ngoài.

Bùm!

Nghịch Lân thương hất bay vũ khí trong tay Nhiếp Công, thế đi chưa giảm, đầu thương sắc bén đâm vào ngực chiến giáp Hồng Tinh của gã.

Nhiếp Công phun ngụm máu:

- Phụt!

Nhiếp Công như sao băng bay ra khỏi người và tọa kỵ đập vào đám đông từ đằng sau xông lên.

Biến cố đột ngột khiến mấy vạn người la giết lao tới sợ hãi xoe tròn mắt.

Vù vù vù vù vù!

Ầm!

Hắc Thán càng không cam lòng tỏ ra yếu thế, lại lần nữa vung đuôi quất ra, kim cương ma điêu lướt qua người nó bị cầu gai quét trúng. Lông chim cứng hỗn tạp máu tươi văng khắp nơi.

- Két...!

Kim cương ma điêu rền rĩ lăn đi.

Đường đường là Nhiếp Công tu vi Kim Liên cửu phẩm mà bị một kích đánh bay, không nói người khác hết hồn, Cái Vô Song, Hổ Phách, Hoa Đại Lang lao tới phác sát cũng sợ đứng tim.

Miêu Nghị gầm lên giơ thương chỉ:


- Giết!

Hắc Thán hơi điều chỉnh phương hướng theo Miêu Nghị lao vào Cái Vô Song.

Ba người lao nhanh lên ngạc nhiên, thấy Nhiếp Công bị một kích đánh ra nông nỗi này thì ba người không cho rằng mình mạnh hơn Nhiếp Công, thật ra trong bốn người thì Nhiếp Công dẫn đầu, chính Nhiếp Công cũng không chịu nổi một kích, ba người nào dám đánh bừa.

Quan trọng nhất là không thấy trường thương trong tay Miêu Nghị có điểm gì khác lạ, rõ ràng chỉ là một bảo thương ngũ phẩm nhưng có thể bằng vào sức mạnh một kích đánh gục Nhiếp Công, thực lực quá đáng sợ.

Lúc này ba người mới hiểu rằng Thiên Đế ngự phong đệ nhất danh quả nhiên hàng thật tài thật chứ không phải hư danh, bọn họ không thể chặn lại mũi nhọn.

Ba người nhanh chóng khựng lại, hoảng loạn quay đầu chạy, không dám cứng rắn va chạm.

Thấy Miêu Nghị lao tới chỗ mình, Cái Vô Song sợ hãi dựng đứng lông tơ, vội vàng bỏ chạy muốn né mũi nhọn từ hắn, vì hắn không thể đánh lại người này được, quá mạnh mẽ.

Nhưng thế lao quá mãnh liệt, Cái Vô Song muốn nhanh chóng xoay chuyển nói dễ hơn làm. Cái Vô Song chậm một giây, Miêu Nghị đã lao lên.

Trong phút chốc Cái Vô Song không thể né thoát, đành dùng hết tất cả tu vi chém đao về phía Miêu Nghị lao từ bên cạnh:

- A!

Cái Vô Song chỉ mong cản đường Miêu Nghị để tiện bỏ đi.

Miêu Nghị biểu tình đầy sát ý làm sao chịu bỏ qua cho Cái Vô Song, hắn nhảy lên từ người Hắc Thán, nương quán tính của nó nhanh chóng lao lên. Đầu thương ghim một quả cầu đen cỡ hạt đậu xoay tròn từ trên xuống dưới đâm xéo qua.

Ầm!

Một thương như thế sấm sét đánh bay đại đao cuồng mãnh chém tới, một thương đâm vào mũ của Cái Vô Song.

Phập!

Đầu của Cái Vô Song bị đánh lún vào lồng ngực, miệng mũi ọc máu, nửa cái lưỡi thè ra khỏi môi, hai con mắt trào máu trợn to như ốc bưu. Người Cái Vô Song lùn xuống, kim cương ma điêu hét rền rĩ, mất cân bằng ném Cái Vô Song bay ra.

May mắn Cái Vô Song mặc chiến giáp Hồng Tinh, nếu không sẽ bị một thương đánh nát đầu.

Hắc Thán chạy ngay tới đón Miêu Nghị, nhanh chóng quay đi đuổi theo Hổ Phách.

Hổ Phách ngoái đầu nhìn thấy Miêu Nghị một thương giết Cái Vô Song ra nông nỗi đó, lại giải quyết chỉ trong một thương, sát thần này đang truy sát gã, Hổ Phách sợ hãi da đầu tê dại, hoảng hốt thúc giục tinh cương ma điêu dưới thân mình trốn mau.

Tất cả nói thì chậm nhưng tốc độ đánh nhau rất nhanh, mấy vạn người xoe tròn mắt lao tới có một số không kiềm được thế xông lên, đâu có đường cho Hổ Phách trốn, đã bị chặn kín.

Hổ Phách bất chấp, gã huơ thương điên cuồng liên tục chém bay vào người phe mình cưỡi linh thú lao tới.

Hổ Phách đã bị sự hung hãn của Miêu Nghị hù sợ teo tim, hiện tại chỉ lo chính mình chạy trốn chứ không thèm để ý chết sống người phe mình. Huống chi mọi người chỉ tạm thời hợp sức, căn bản không tính là người mình.

- A!

Người phe mình hét thảm rơi khỏi tọa kỵ không ngờ Hổ Phách vì chạy trốn mà xuống tay với bọn họ.

Thấy Miêu Nghị giết tới, đám người cưỡi linh thú lập tức học theo, lo bản thân chạy trốn trước đã. Đằng trước có người ngáng đường liền vung đao thương cuồng giết phá vòng vây.