Phi Thiên

Chương 1889: Ai cản ta thì chết! (Thượng)

Bích Nguyệt Phu Nhân trong hàng Tổng Trấn nhìn bóng dáng cô độc, lắc đầu buông tiếng thở dài, ngày xưa dù gì là thân tín nhưng bây giờ nàng phải trơ mắt nhìn.

- Quá ngu xuẩn!

Đằng Phi nhìn đám thí sinh kéo bè kéo lũ thì hừ lạnh một tiếng:

- Phân tán thì cơ hội sống sót càng lớn, tập kết lại là tự tìm chết, không nghĩ xem... A? Người đó là ai? Tại sao còn chưa ra ngoài? Xem ra có người không thèm để mắt tới lệnh chém của Cao Hữu Sứ.

Đằng Phi phát hiện phản ứng nhiều thí sinh là lạ, gã cũng nhìn chằm chằm bóng dáng cô độc trong sân.

Cao Quan thì nhìn đã lâu:

- Là ai sao? Là người phá cửa hàng nhà ngươi, Đằng soái không có ấn tượng sao?

Đằng đại soái ngẩn ra:

- Phá cửa hàng nhà ta...

Bằng vào địa vị của Đằng Phi có một số chuyện cho qua rồi thì qua luôn, gã sẽ không nhớ mãi một tiểu nhân vật như Miêu Nghị. Đằng Phi sửng sốt, nhìn thượng tướng giáp tím trên người Miêu Nghị, kết hợp với lời Cao Quan nói.

Đằng Phi hiểu ra:

- Ngưu Hữu Đức? Hắn là Ngưu Hữu Đức?

- Là hắn!

Cao Quan nhẹ gật đầu nói:

- Một đại thống lĩnh Thiên Nhai bình thường mà khiến Đằng soái nhọc lòng nhớ kỹ tên xem như vinh hạnh của hắn.

Đằng Phi ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị, trào phúng lại:

- Người khiến Cao Hữu Sứ nhọc lòng nhớ tên thì vinh hạnh càng lớn.

Cao Quan lạnh nhạt nói:


- Không giống, ta đã gặp hắn trong sát hạch lần trước, về sau sự kiện cửa hàng Thiên Nguyên tinh thì ta tự mình thẩm vấn hắn, xem như khiến ta chú ý. Ta phát hiện người này có năng lực, muốn chiêu lãm vào Giám Sát Hữu Bộ nhưng hắn không đồng ý, nên ta mới có ấn tượng khắc sâu.

Đằng Phi vuốt râu quét mắt đám người như hổ rình mồi:

- Chắc bây giờ hắn hối hận muốn chết, nếu sớm đi theo Cao Hữu Sứ thì không có việc hôm nay. Bây giờ tiểu tử này khó sống, cô phụ lòng tốt của Cao Hữu Sứ rồi.

Cao Quan nói:

- Chưa chắc, người có thể khiến ta xem trọng tất nhiên có chút năng lực, không nên chết tại đây mới đúng.

- À.

Đằng Phi nổi hứng nói:

- Nếu như vậy mà vẫn có thể sống tiếp thì ta không còn gì để nói. Hay là chúng ta cá cược đi? Ta cá hắn mất mạng tại đây, tiền cược tùy ngươi nói.

- Không có gì phải cược.

Cao Quan bình tĩnh nhìn Miêu Nghị:

- Nếu không vượt qua được chút chuyện nhỏ này thì ta chọn sai người.

Đằng Phi quay đầu, là lạ hỏi:

- Chọn sai người?

Cao Quan nói tiếp:

- Nếu không vượt qua được ải này nói lên lúc trước ta không nên chọn hắn. Như ngươi nói, đã cô phụ ý tốt của ta thì chết tại đây cho rồi, tránh cho tương lai chiếm trứ vị trí làm hỏng chuyện. Sát hạch vừa là nhằm vào người khác cũng là sát hạch của hắn, qua ải thì mới được trọng dụng, không qua được thì phải đưa ra vị trí. Có một số vị trí kẻ bất tài không có phúc hưởng, đây chẳng phải là ý đồ chỉnh đốn Thiên Nhai của Thiên Hậu sao?

- Trường hợp nhỏ? Loại ải này?

Đằng Phi kinh ngạc bật cười nói:

- Ngươi cho rằng hắn có tu vi của ngươi? Cảnh này, ải này không nhỏ dành cho hắn. Ngươi không nhìn xem có bao nhiêu người muốn dồn hắn vào...


Đằng Phi chợt ngừng lời, không biết nghĩ tới cái gì.

Cao Quan chậm rãi nghiêng đầu nhìn Đằng Phi, Đằng đại soái cơ mặt cứng ngắc nhanh chóng móc tinh linh ra, không biết liên lạc với chỗ nào.

Thật ra Đằng Phi vì lời mình mới nói chợt nhớ người vây công Miêu Nghị chắc có người phe hắn, đúng hơn không phải ‘chắc’ mà là ‘chắc chắn’ có người cấp dưới của gã.

Đằng Phi biết ý nghĩ của cấp dưới, đặc biệt gã tọa trấn tại đây, cấp dưới càng muốn dốc sức biểu hiện trước mặt gã.

Miêu Nghị bình thường chết sống không quan trọng với Đằng Phi, cấp dưới muốn làm vậy thì gã cũng sẽ không có ý kiến gì, người dám vuốt hắn râu hùm nếu không cho chút bài học, hoặc nên nói là giết gà dọa khỉ thì sau này ai đều dám làm bậy. Cửa hàng của Đằng đại soái không dễ đập phá.

Đến trình độ như Đằng Phi thì uy tín, uy nghi không phải dựa vào mình làm ra vẻ, bày ra cái loại đó là mất mặt, cần nhờ vào cấp dưới tô đậm, đến trình độ này người không kênh kiệu mới là có giá nhất. Đến trình độ như Đằng Phi sẽ không cố ý ra lệnh cấp dưới làm loại chuyện này, truyền ra rất mất mặt, coi như không biết là xong.

Nhưng bây giờ Đằng Phi không thể vờ như không biết, sự việc bày ra trước mắt gã. Đường đường là một trong mười hai lộ nguyên soái trơ mắt nhìn dưới tay mình đánh hội đồng một tiểu nhân vật thì ra thể thống gì? Nguyên soái khác có thể xem như không biết nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, Đằng Phi có thể vờ như không hay biết gì không?

Đây là sát hạch được Thiên Hậu tổ chức khi lần đầu quyền lực vươn ra hậu cung, nếu Đằng Phi trơ mắt mặc kệ cấp dưới làm mà không ngăn cản thì không cách nào ăn nói. Đôi khi thân phận, địa vị quá cao cũng là chướng ngại.

Tham gia sát hạch toàn là tiểu nhân vật, Đằng Phi không cách nào trực tiếp liên lạc với những người này này. Đằng Phi đang nhanh chóng liên lạc với quản gia của mình, ra lệnh cho quản gia phải nhanh chóng tốc hành gấp gáp xử lý liền.

Đằng Phi khẩn cấp, người bên dưới không dám chậm trễ, tin tức rất nhanh truyền đạt đến thủ lĩnh bốn nhóm người.

Phản ứng rất nhanh, trong trăm vạn đại quân náo động, hơn mười vạn người bốn lộ tham gia sát hạch nhanh chóng thoát khỏi đại quân, giống cấp dưới của Khấu gia kéo khoảng cách xa, rời khỏi thị phi.

Thấy bọn họ phản ứng nhanh chóng thì Đằng Phi đang theo dõi gắt gao cũng thầm thở phào.

Cao Quan liếc xéo qua nhìn phản ứng dây chuyền đã đoán ra đại khái, lạnh nhạt nói:

- Đằng soái, ngươi ở trong sân thi ảnh hưởng thế cục cuộc thi, đây là việc làm vi phạm, thiên vị ăn gian.

- Ăn gian cái gì?

Đằng Phi vuốt râu xem nhẹ nói:

- Cao Hữu Sứ nhà ngươi đi chỗ Thiên Đế hoặc Thiên Hậu tố cáo ta đi.

Đối phương nói đúng, theo quy định thì bất cứ người nào không tham gia sát hạch không cho phép quấy nhiễu sát hạch, nhưng với trình độ vi phạm này Cao Quan có tố cáo cũng không làm gì Đằng Phi được.

Cao Quan thản nhiên nói:

- Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ báo thật lên trên.

Đằng Phi lười quan tâm Cao Quan.

Tiếng trống thùng thùng dừng lại. Một đợt trống chấm dứt, Truy Viễn đứng cạnh giá trống ngoái nhìn bóng dáng cô độc. Truy Viễn biết Miêu Nghị, thấy hắn chưa ra ngoài thì cau mày. Truy Viễn vung tay, tiếng trống đợt thứ hai ầm ầm vang lên.

Miêu Nghị một mình ở lại tại chỗ không phải vì khoe mẽ, ra dáng gì, càng không vì nổi bật bắt mắt, hắn bị ép bất đắc dĩ.