Nghe Hạ Hầu Long Thành nói sẽ tham gia sát hạch là Miêu Nghị nhức đầu, loại súc sinh như Hạ Hầu Long Thành bị ngươi đánh một trận không sao, nhưng không thể giết gã. Đừng nói Miêu Nghị, bối cảnh như Khấu Văn Lam lúc trước cũng không dám dồn gã vào chỗ chết.
Nói trắng ra là mặc kệ Thiên Hậu có cầm quyền hay không, Thiên Hậu có phải là bình hoa hay không, miễn thân phận Thiên Hậu Hạ Hầu ThừaVũ còn đó thì mạng sống tử đệ Hạ Hầu gia tộc không phải ai cũng dám lấy đi. Đừng quên Thiên Hậu là phu nhân chính thất của Thiên Đế, tát mặt Thiên Hậu tức là gián tiếp đánh mặt Thiên Đế.
Miêu Nghị có nghe nói vài tin đồn là Thiên Hậu khiến thực lực Hạ Hầu gia tộc bị tổn hại, nhưng Thiên Hậu mang đến ích lợi cho Hạ Hầu gia tộc càng rõ ràng hơn. Miễn có vầng sáng của Thiên Hậu bao phủ Hạ Hầu gia tộc thì mạng sống tử đệ Hạ Hầu gia tộc trừ Thiên Đế, Thiên Hậu ra không ai dám đụng vào.
Gia tộc khác có lẽ sẽ hưng suy thay đổi, nhưng miễn Thiên Hậu còn ngồi vững ở vị trí đó thì Hạ Hầu gia tộc vĩnh viễn không ngã, thiên hạ này mãi mãi có một góc cho Hạ Hầu gia tộc, đây là lý do tại sao Hạ Hầu gia tộc ủng hộ Hạ Hầu Thừa Vũ.
Với Miêu Nghị thì rắc rối to, hắn không muốn giết Hạ Hầu Long Thành, quan trọng là người ta muốn giết ngươi. Gặp phải loại vô sỉ này ngươi làm sao bây giờ?
Miêu Nghị nằm mơ cũng không ngờ tên khốn này sẽ tham gia sát hạch, dở khóc dở cười nói:
- Gấu chó, hay chúng ta kết minh cùng dự thi sát hạch?
Hạ Hầu Long Thành cười gian:
- Muốn kết minh với ta? Được thôi, cũng không phải không được.
- Khụ khụ!
Một người đứng bên cạnh luống cuống dùng khuỷu tay đụng Hạ Hầu Long Thành, sợ gã nói ra lời không nên, vội truyền âm nói thầm một tiếng.
Hạ Hầu Long Thành biến sắc mặt, trừng mắt Miêu Nghị, hỏi:
- Lòng dạ thật độc ác, muốn kéo ta xuống nước...!
Trên đỉnh núi cao nhất ven lòng chào, Cao Quan đứng trên bậc thang ngoài hang, quét pháp nhãn nhìn tình hình bên trong, tỏa định nơi tụ tập đông người nhất.
Cao Quan lạnh lùng hỏi:
- Những người này tụ tập ở đó làm gì?
Truy Viễn đứng một bên nói:
- Để ty chức đi xem.
Mắt Cao Quan hấp háy nói:
- Truyền lệnh xuống, muốn gây sự thì vào Địa Ngục rồi hẵng làm, không ai quan tâm, dám gây sự tại đây là giết không tha!
Truy Viễn chắp tay lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Truy Viễn lắc người bay tới nơi tụ tập đám đông, ở trên trời hét to:
- Tản ra!
Mọi người ngớ lên nhìn, thấy chấp sự đại nhân đến thì vội giải tán.
Truy Viễn đáp xuống đất, mắt lạnh lùng quét trong lều, hỏi:
- Khấu Văn Thanh, nơi này có chuyện gì?
Khấu Văn Thanh lập tức bẩm báo tình huống đại khái tại đây. Truy Viễn tạm dừng trên người Miêu Nghị, đã hiểu sơ, vị này sợ là dữ nhiều lành ít.
Truy Viễn nhìn Hạ Hầu Long Thành, thi pháp quát to:
- Truyền pháp chỉ của Tổng Giám đại nhân, muốn gây sự thì vào Địa Ngục rồi hẵng làm, không ai quan tâm, dám gây sự tại đây là giết không tha!
Thanh âm ồm ồm quanh quẩn trong lòng chảo.
Bị ánh mắt của Truy Viễn nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Long Thành rúc cổ lại, gã không sợ gì Truy Viễn nhưng ngán vị đứng sau lưng Truy Viễn, vị đó có thể đại biểu Thiên Đế giết người. Cái chết của Doanh Diệu ngày xưa còn ngay trước mắt.
Tuyên chỉ xong Truy Viễn lắc người rời đi. Có lời Cao Quan nói đè nặng thì nơi này sẽ không xảy ra chuyện, Khấu Văn Thanh cũng đi, nàng không tiện luôn canh giữ bên cạnh Miêu Nghị.
Hạ Hầu Long Thành không dám hó hé tiếng nào, vì sức uy hiếp của Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan quá lớn, đó là người khiến quyền quý cả triều Thiên Đình lạnh lẽo, càng đừng nói đám tử đệ quyền quý như họ.
Hạ Hầu Long Thành khí thế yếu ớt kêu lên:
- Đi!
Hạ Hầu Long Thành mang theo thuộc hạ rời khỏi.
Nhưng Miêu Nghị không chịu, không giải quyết tên khốn này thì khi đi Địa Ngục sẽ bị gã hố chết, lỡ tên này truy sát không thả, hắn không dám giết gã, không dám thả lỏng tay chân đối diện nhiều người muốn dồn mình vào chỗ chết thì hắn chết chắc.
- Gấu chó, đứng lại cho lão tử!
Nên cắt đứt mà không cắt sẽ bị loạn, Miêu Nghị dứt khoát bật dậy từ miếng gỗ che trước mặt Hạ Hầu Long Thành.
Hạ Hầu Long Thành sợ hết hồn, gã lo tiểu tử này chơi trò ngọc đá đều nát, cố ý kéo gã xuống nước để Cao Quan xử gã.
Hạ Hầu Long Thành nhìn quanh bốn phía không thấy người giám thị, gã nhe răng hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi muốn làm cái gì?
Miêu Nghị nhướng mày hỏi:
- Chạy gì? Ngươi sợ ta sao?
Đám người Chương Hãn Phương ở trong lều cảm thấy kỳ lạ, thấy sau khi đến đây dường như lá gan của Miêu Nghị to nhiều, dám coi thường người bối cảnh còn mạnh hơn bọn họ. Hắn và cái người trong phủ Đông Hoa Tổng Trấn mặc cho ngươi nhục nhã mà không chống cự tựa như hai người khác nhau.
Hạ Hầu Long Thành trợn to mắt nói:
- Chạy? Gia gia sợ gì ngươi?
Miêu Nghị nói:
- Không sợ thì tốt, có dám nhận khiêu chiến của ta không?
Hạ Hầu Long Thành sửng sốt, gã nhìn bốn phía, kiêng dè hỏi:
- Khiêu chiến gì?
Miêu Nghị nói:
- Quyết tử chiến với ta, chẳng phải ngươi luôn muốn tìm ta tính sổ sao? Ta cho ngươi cơ hội đó.
Hạ Hầu Long Thành nghẹn lời, quả nhiên muốn kéo lão tử xuống nước.
Hạ Hầu Long Thành nét mặt sa sầm nói:
- Ta bị khùng mới quyết tử chiến với ngươi tại đây, thắng thì ta vẫn xui như thường. Tránh sang bên đi, đừng cản đường!
Miêu Nghị giơ tay ngăn lại:
- Nếu ngươi sợ làm ở đây thì chúng ta có thể hẹn tái chiến sau khi sát hạch kết thúc.
- Ta phi!
Hạ Hầu Long Thành buồn cười nói:
- Ngươi cảm thấy mình còn sống tới lúc sát hạch kết thúc sao? Vừa bắt đầu sát hạch là ta đã giết ngươi!
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Sau khi sát hạch bắt đầu ta rất bận, không rảnh quan tâm ngươi, hoặc là quyết tử chiến ngay bây giờ hoặc chờ sau khi sát hạch kết thúc!
Hạ Hầu Long Thành lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao?
Một ngũ tiết tiểu tướng đứng cạnh Hạ Hầu Long Thành cười phá lên:
- Hạ Hầu huynh, tiểu tử này này sợ đến lúc đó huynh bắt tay với người khác giết hắn nên bây giờ muốn đẩy huynh ra, giảm bớt áp lực sau khi vào Địa Ngục.
Hạ Hầu Long Thành hiểu ra, nhe răng cười nói:
- Ngươi nghĩ quá đẹp rồi!
Miêu Nghị chỉ vào kẻ chen ngang lời, biểu tình túc sát:
- Ngươi tên là gì?
Người đó liếc mắt nhìn, kiêu ngạo nói:
- Bất tài tên Đổng Ứng Cao. Thế nào, ngươi muốn khiêu chiến với ta sao? Ta không dễ bị ngươi dụ.
Miêu Nghị cười khẩy nói:
- Ngươi thì không cần giảm bớt áp lực cho ta, vào Địa Ngục rồi cứ việc tới đây!