Phi Thiên

Chương 1859: Trả giá lớn (Thượng)

Miêu Nghị buồn cười nói:

- Nếu như tỷ tỷ của ngươi còn không biết tính tình của ngươi, chiêu này của ngươi sẽ hữu dụng, bởi vì tỷ tỷ quá hiểu ngươi, ngươi làm thế còn không biết tỷ tỷ ngươi sẽ thu thập ai, nên đi sang một bên đi!

Vung tay áo, một đạo pháp lực bộc phát cuốn Vân Nhược Song sang một bên.

Việc này đừng nói Vân Tri Thu không đáp ứng, cho dù đáp ứng hắn cũng không đáp ứng để Vân Nhược Song chạy tới Đại Thế Giới. Nha đầu này chính là họa tinh gây chuyện, hắn đã sớm lĩnh giáo qua, dám mang nàng đi Đại Thế Giới sao?

- Ah...

Vân Nhược Song phát điên hét lên một tiếng, bắt lấy hoa hoa cỏ cỏ phát tiết.

Vì ngăn ngừa nữ nhân này cố tình gây sự dây dưa, Miêu Nghị cố ý gọi Diêm Tu và Dương Triệu Thanh cùng đi, đi dạo Vô Lượng Cung.

Gặp lại Kinh Anh và Kính Lạc, hai người vẫn quét rác tại đây, Miêu Nghị dừng bước nói chuyện phiếm với hai người trong chốc lát, cũng thưởng cho mỗi người mười vạn viên Tiên Nguyên đan.

Hắn cố ý đi gặp Chu Lập Cần và Tiễn Tử Phụng đang thủ ở cửa, cũng đứng ngoài cửa cung nói chuyện với hai người vài câu, làm cho hai người thụ sủng nhược kinh, cũng nhận phần thưởng mười vạn viên Tiên Nguyên đan.

Hắn hiếm khi trở về, một ít người cũ có thể lung lạc đều lung lạc, hắn không biết mình đi tham gia khảo hạch có trở về hay không, hi vọng hành động nhỏ có thể giúp đám người Vân Tri Thu trở về sẽ có một ít người nghe lời, tiểu nhân vật dễ dàng mang ơn nhất.

Lúc đi ra khỏi cửa cung, Miêu Nghị quay đầu lại cười hỏi:

- Triệu Thanh, bà nương của ngươi tốt chứ?

Dương Triệu Thanh hơi ngại ngùng cười cười, nói:

- Nàng vẫn nhớ đại nhân, nói không có đại nhân sẽ không có nàng hôm nay.

Miêu Nghị cười ha ha, nói:

- Ta đã lâu không gặp Lâm Bình Bình, đi xem đi!

- Vâng!

Dương Triệu Thanh dẫn đường phía trước.

Duyên phận là thứ khó nói rõ ràng, Miêu Nghị cũng không biết Dương Triệu Thanh nhìn trúng mỹ nhân hết thời Lâm Bình Bình ở điêm nào, bằng địa vị Dương Triệu Thanh muốn nữ nhân nào mà không có, Lâm Bình Bình lại ỡm ờ, lúc ấy Miêu Nghị không muốn như vậy, vẫn bảo Vân Tri Thu khi trở về tự mình làm chủ hôn.

Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:


- Diêm Tu, ngươi có người vừa ý hay không? Vừa ý mở miệng, ta sẽ làm chủ hôn cho ngươi.

Diêm Tu mỉm cười, nói:

- Lão nô miễn.

Miêu Nghị lắc đầu:

- Ngươi nha! Triệu Thanh, có cơ hội nên tác hợp cho hắn.

- Vâng!

Dương Triệu Thanh cười hắc hắc.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Đúng! Trần Phi thế nào?

Diêm Tu trả lời:

- Hắn được đại nhân ủng hộ, tu vi vừa đột phá đến Hồng Liên nhất phẩm, đã bị Dương tổng quản đề bạt thành điện chủ Trấn Giáp Điện Tiên Hành Cung, mấy tháng trước hắn có tới một lần muốn bái kiến đại nhân.

Miêu Nghị thở dài:

- Lần sau gặp lại hắn, nhớ rõ lại mang hộ mười vạn viên Tiên Nguyên đan cho hắn.

Diêm Tu trả lời:

- Ghi nhớ!

- Hai người các ngươi...

Miêu Nghị do dự một lúc, cuối cùng nói:

- Lại qua vài năm, lúc đó cho các ngươi tìm hai bộ công pháp tốt một chút, cần phải tăng tu vi lên cao hơn.

Hắn vốn muốn đưa công pháp ngay lúc này, cũng không cần phải giám thị Dương Khánh, người trong Tiểu Thế Giới không lật nổi sóng gió gì, chuẩn bị mang hai người đi Đại Thế Giới, hắn muốn an bài hai thân tín trong Thủ Thành Cung, tất cả đều là người Tinh Túc Hải cũng không thích hợp. Hiện tại tình huống của mình khó liệu, chờ sau khi vượt qua khảo hạch nói sau, nói không chừng nhân tình phải lưu lại cho Vân Tri Thu làm.


Đình viện bên ngoài Vô Lượng Cung, Dương Triệu Thanh đón dâu nên chuyển ra ở Vô Lượng Cung.

Ba người vừa đi tới cửa đã nghe tiếng nam nữ cười nói, đi vào xem xét, chỉ thấy Lâm Bình Bình và Vũ Quần Phương, mẫu tử Trình Ưng Vũ đi tới, Trình Ưng Vũ một tay chống nạnh một tay vung bím tóc, không biết học của người nào nên chọc Lâm Bình Bình và Vũ Quần Phương cười không ngừng.

Hôm nay Vũ Quần Phương và mẫu tử Trình Ưng Vũ chủ động xin ở lại Vô Lượng Thiên chiếu cố các loại hoa hoa thảo thảo, mà Trình Diệu Uy lên làm cung chủ, con cái người khác đều leo lên làm điện chủ. Vũ Quần Phương dẫn Trình Ưng Vũ tiếp tục lưu lại Vô Lượng Thiên cũng chỉ vì giữ mối liên hệ cao tầng, cũng tính toán tiền đồ thay người Trình gia.

Trình Ưng Vũ vung bím tóc ra sau đầu lại vô tình nhìn thấy đám người Miêu Nghị đang mỉm cười nhìn nàng, lập tức ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Lâm Bình Bình và Vũ Quần Phương thấy thế nhìn sang, cũng giật mình một lúc, chợt hai người đứng lên, dẫn Trình Ưng Vũ đi sang hành lễ.

- Bái kiến thánh tôn!

- Không cần đa lễ!

Miêu Nghị dẫn theo ba người đi vào đình viện, Lâm Bình Bình phân phó người dâng trà.

Nhìn thấy Trình Ưng Vũ xấu hổ đứng ngoài đình, Miêu Nghị cười nói:

- Ưng Vũ đang khiêu vũ sao? Tiếp tục, nhảy cho ta xem một chút.

Hắn chỉ trêu chọc, ai ngờ con gái Vũ Quần Phương lại thúc dục:

- Ưng Vũ, không nghe thánh tôn nói sao? Ngươi nhảy giỏi nhất nên nhảy cho thánh tôn xem đi.

Huyên náo như thế làm Miêu Nghị sững sờ, nha đầu đầy phỉ khí lại biết khiêu vũ? Không phải quá miễn cưỡng sao?

- Vâng!

Trình Ưng Vũ yếu ớt đáp một tiếng, nàng ngượng ngùng lui ra sau.

Tiện tay cầm bảo kiếm sau đó ngưng thần vào trong kiếm. Kiếm giơ lên cao, vòng eo uốn éo. Làn váy của nàng nâng lên cao, chân còn lại giữ nguyên! Chợt lại thấy kiếm quang lập lòe, cánh tay và bước chân uyển chuyển, bím tóc đung đưa theo gió, nàng bắt đầu múa kiếm.

Trong đình viện sinh ra khí chất đáng yêu, trong cuồng dã còn ẩn giấu nữ tính ôn nhu, khi thì như đại ma cô yên. Khi thì như trường hà loan nguyệt, lúc như lạc nhật trường không, Trình Ưng Vũ dần dần đầu nhập tâm thần vào múa kiếm.

Miêu Nghị lần đầu mới nhìn thấy phong tình trong vũ đạo như vậy, thật sự có vài phần tư vị khác lạ, hắn bị hấp dẫn nhìn không rời mắt, ánh mắt người khác đều nhìn lên thân ảnh Trình Ưng Vũ đang nhảy múa, cũng chỉ có Vũ Quần Phương mới thỉnh thoảng nhìn sang Miêu Nghị, muốn xem phản ứng của hắn.

Sau khi múa xong, Trình Ưng Vũ thu kiếm về trước ngực xem như kết thúc, nàng ngượng ngùng chắp tay với Miêu Nghị:

- Bêu xấu trước mặt thánh tôn.

Ba ba!

Miêu Nghị vỗ tay, hắn lắc đầu cảm thán, nói:

- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ thích hợp làm sa phỉ, không nghĩ tới ngươi còn có thể khiêu vũ, đúng là chân nhân bất lộ tướng. Ngươi múa rất đẹp, dường như trong lòng còn tưởng nhớ đại sa mạc, ở tại nơi này có trói buộc ngươi. Nếu ngươi thật ưa thích đại sa mạc, không ngại bảo Dương tổng quản an bài ngươi tới Lưu Vân Sa Hải bên kia đi.

Vũ Quần Phương nhanh chóng lên tiếng:

- Ưng Vũ ưa thích hiệu lực dưới trướng thánh tôn.