Kỳ thật trong bữa tiệc hắn hi vọng Bích Nguyệt phu nhân lộ diện, cũng dễ phán đoán thái độ tên kia, bởi vì thái độ của người nọ làm hắn kinh hãi, kết quả từ đầu tới đuôi cũng không trông thấy Bích Nguyệt phu nhân, hắn không tin Bích Nguyệt phu nhân không biết động tĩnh bên ngoài, đây mới là điểm làm hắn không ra tay, có người hi vọng hắn gặp chuyện không may là có mục đích gì?
Nói những lời này trước mặt mọi người chính là không xem bọn họ là người ngoài, Hoàng Phủ Quân Nhu là tình nhân trong bóng tối của hắn, Từ Đường Nhiên là người chung thuyền.
Hoàng Phủ Quân Nhu không hiểu, ngay cả Mộ Dung Tinh Hoa cũng nghe không hiểu.
Từ Đường Nhiên, Phục Thanh và Ưng Vô Địch âm thầm kinh hãi, chuyện này xảy ra trên người Bích Nguyệt phu nhân và thân tín của nàng Bích Nguyệt phu nhân không lộ diện, tự nhiên lại liên tưởng tới thái độ của Thiên Nguyên Hầu gia trước đó, chẳng lẽ đại thống lĩnh chống lại Thiên Nguyên Hầu? Như vậy quá đáng sợ rồi?
Ba người lo được lo mất đứng đó, không biết Miêu Nghị biết chuyện gì không nên biết.
Trong bọn họ cũng chỉ có Vân Tri Thu hiểu Miêu Nghị đã biết chuyện gì không nên biết, lần trước mấy ngàn người trong Thiên nhai rơi đầu, Bích Nguyệt phu nhân liền ngầm chiếm đoạt công lao của Miêu Nghị để nhận được Thiên Đế phong thưởng, sau lưng tất nhiên có bóng dáng Thiên Nguyên Hầu tham dự, nếu không Bích Nguyệt phu nhân chẳng leo lên được đến cấp bậc hiện tại.
Nàng cũng biết được vì cái gì Miêu Nghị lại nhẫn nại, chuyện cướp công lao có thể lớn có thể nhỏ, lớn là lừa gạt Thiên Đế, trong tình huống bình thường Miêu Nghị không dám nói ra, bởi vì Miêu Nghị cũng tham dự vào việc lừa gạt Thiên Đế, hiện tại Miêu Nghị sắp gặp chuyện không may, không xác định Miêu Nghị có chó cùng rứt dậu nói hươu nói vượn hay không, người nào đó muốn nhân tiện giải quyết tốt hậu quả.
Nói cách khác, vừa rồi Miêu Nghị không thèm ngăn cản đám người kia hùa nhau nói bậy, mà là trực tiếp đối nghịch phu thê Thiên Nguyên Hầu.
Vân Tri Thu nghĩ lại mà sợ, vừa rồi một khi gặp chuyện không may, sợ Miêu Nghị không có cả tư cách liều mạng.
Lại nhìn sang Miêu Nghị đang phi hành, Vân Tri Thu vừa sợ lại có phần vui mừng, phát hiện mình đã xem thường nam nhân của mình, hắn không phải là người lỗ mãng làm việc nông nỗi.
Không biết nguyên nhân Miêu Nghị nhẫn nại là vì Vân Tri Thu cũng có mặt ở hiện trường, một khi nháo lớn Vân Tri Thu sẽ đứng ra. Khẳng định gây phiền toái cho Vân Tri Thu, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng sẽ bẩm báo sự thật lên trên.
- Thay đổi tuyến đường!
Đột nhiên Miêu Nghị đang bay trong tinh không lại lên tiếng, mang theo mọi người bay một vòng lớn nhưng không phải đi về.
Trong phủ Đông Hoa tổng trấn, sau khi đám người Miêu Nghị cáo lui. Bích Nguyệt phu nhân đứng trong phòng than thở, Thiên Nguyên Hầu chắp tay sau lưng đi ra, cười nói:
- Xem ra lúc trước ta không nhìn lầm ngươi, thật ra là có ý của người khác, ta chỉ đứng ra làm tiểu nhân một hồi.
Bích Nguyệt phu nhân hồi đầu hỏi:
- Có ý tứ gì?
Thiên Nguyên cười nói:
- Không có gì, thủ hạ của ngươi không phải là người nói hươu nói vượn, cảm thấy thủ hạ như thế chạy đi chết cũng đáng tiếc, có một số việc không phải do ta quyết định! Được rồi, hôm nay không nói chuyện người khác, chúng ta khoái hoạt một phen!
Hắn ôm Bích Nguyệt vào trong lòng sau đó sờ loạn...
Trở lại Thiên Nguyên tinh, Miêu Nghị trầm mặc rất nhiều, hắn muốn bảo Từ Đường Nhiên quấy phá chém thêm một ít đầu người lần nữa, nhưng mà trải qua sự kiện tại phủ Đông Hoa tổng trấn, làm hắn chuẩn bị thu móng vuốt lại, sợ bị người ta mượn cơ hội tra xét, không có Bích Nguyệt phu nhân duy trì, sợ rằng hắn không thể làm gì thì làm trong Thiên Nguyên tinh.
Nhưng mà chuyện trong phủ Đông Hoa tổng trấn vẫn truyền ra khắp Thiên nhai. Có người hữu tâm trợ giúp ngầm truyền thật xôn xao, Miêu Nghị đại thống lĩnh biến thành trò cười, hơn nữa thêm mắm thêm muối càng nói càng khó nghe, thật sự cái gì cũng có.
Thậm chí truyền ra tin tức Miêu Nghị bị quỳ xuống liếm giày, tóm lại bị mọi người nhục nhã không dám hé răng một câu chính là sự thật không thể chối cãi…
Bởi vì có uy thế từ mấy ngàn đầu người lúc trước cho nên không ai dám công khai nói ra mặt, tất cả chỉ dám ngầm truyền đi.
Trong một gian thư phòng, Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan ngồi sau án dài, một tên thủ hạ đặt nhẫn trữ vật lên bàn liền cáo lui.
Trên bàn còn một đống ngọc giản ngọc điệp, tất cả đều là tình báo của cấp dưới, cũng là việc từ các nơi trong Thiên đình đưa tới đây. Sau khi hắn và Tư Mã Vấn Thiên chọn lựa xong, cảm thấy có giá trị hoặc là có tin tức trọng yếu sẽ báo lên cho Thiên Đế. Nếu chuyện gì cũng giao cho Thiên Đế, trong thiên hạ có nhiều việc như vậy, Thiên Đế làm gì có thời gian tu hành, nên phân cho cấp dưới thì phân cho cấp dưới xử lý, hắn chỉ chưởng quản những việc thật sự quan trọng, Thiên Đế rất biết cách dùng người.
Cao Quan hơi lựa chọn, trực tiếp thủ chọn ưu tiên xem tin tức phủ Đông Hoa tổng trấn, cũng muốn biết chuyện Bích Nguyệt phu nhân tiếp khách.
Nhìn thấy đoạn Miêu Nghị chịu nhục, Cao Quan định thần hồi lâu, hắn lẩm bẩm:
- Không hổ là người thông minh, cũng làm cho người ta yên tâm không ít.
Hắn lại xem xét toàn bộ tình báo, cuối cùng cười châm chọc:
- Đãi khách như vậy... Sau này đừng khóc là tốt rồi.
Hắn rất châm chọc phong cách đãi khách của Bích Nguyệt phu nhân, hắn là người khởi xướng chỉnh đốn Thiên nhai, Thiên Đế và Thiên Hậu cũng hỏi hắn, trước mắt việc chỉnh đốn Thiên nhai ngay từ đầu gặp khó khăn, vì muốn Thiên nhai vận hành theo quỹ đạo cho nên mới chỉ công bố kế hoạch khảo hạch đại thống lĩnh, đợi mọi người quen với hoàn cảnh của Thiên nhai mới, khi người được lợi đều nói tốt, khảo hạch đại thống lĩnh cũng xong, nên đến, lúc đó sẽ tới khảo hạch địa ngục với tổng trấn, sau đó là khảo hạch Đô Thống và Đại Đô Đốc, từ đó mà lên cao hơn, người nói tốt cũng không thể chỉ tốt bằng lời nói.
Thiên Đế nắm Thiên nhai trong tay, cũng nắm con đường tài lộ của các đại thần, tất nhiên cũng bị áp lực từ các đại thần, Thiên Hậu dẫn dắt thế lực Hạ Hầu gia tộc đi trước, sau lưng Thiên Hậu có Thiên Đế làm chỗ dựa.
Đến thời thời điểm khảo hạch tổng trấn, Cao Quan nghĩ không ra Bích Nguyệt phu nhân có gì mà cao hứng.
Trong phủ thống lĩnh thành tây, Từ Đường Nhiên thường xuyên chắp tay sau lưng thở dài thở ngắn, hắn chỉ có thể than thở cùng ánh trăng trên cao.
Hắn lại lên thuyền tặc.
Trong cửa hàng, Tần Vi Vi nghe được những lời đồn đãi từ các cửa hàng khác, nàng lo lắng nhìn dòng người qua lại trên phố.
Thùng thùng! Bên ngoài có người gõ cửa, Tần Vi Vi không cần đoán cũng biết là ai:
- Tiến vào!
Cửa mở, nhìn lại, quả nhiên chính là Pháp Âm tiến vào.