Mọi người vẫn hàn huyên, đột nhiên nội viện có một đám người đi tới, có hơn ba trăm người, cả trai lẫn gái. Trong đó không ít người Miêu Nghị biết, cũng nhìn thấy lúc đại hôn của Tào Vạn Tường và Mộ Dung Tinh Hoa, toàn bộ là đô thống dưới trướng Thiên Nguyên Hầu, người dưới trướng hắn đều tới đủ, đầu tiên cổ động Bích Nguyệt phu nhân, hiển nhiên cũng vào nội viện bái kiến Thiên Nguyên Hầu.
Tào Vạn Tường cũng ở trong đó, nhìn thấy Mộ Dung Tinh Hoa liền đi tới.
Đám người Miêu Nghị hành lễ.
- Bái kiến Tào đô thống!
Tào Vạn Tường chỉ “Ân” một tiếng, cũng không nhìn Miêu Nghị, thái độ với Miêu Nghị khác lúc trước, rất kiêu căng, chỉ cười nói với Mộ Dung Tinh Hoa:
- Tinh Hoa, bái kiến phu nhân chưa?
Bộ dạng hắn như vậy, Mộ Dung Tinh Hoa xấu hổ nhìn Miêu Nghị, gật gật đầu:
- Vừa bái kiến.
- Phu thê chúng ta đã lâu không gặp, tìm nơi ngồi một chút.
Tào Vạn Tường dẫn Mộ Dung Tinh Hoa đi.
Miêu Nghị nhíu mày, Mộ Dung Tinh Hoa là thủ hạ của hắn, Tào Vạn Tường không nói câu nào mang người đi, cũng quá không coi ai ra gì, hiện tại ta cũng không do ngươi quản.
Mộ Dung Tinh Hoa tránh thoát tay hắn, trừng Tào Vạn Tường.
Tào Vạn Tường hiểu ý, nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, nói:
- Ngưu Hữu Đức, ta và phu nhân mình có việc rời đi, ngươi không có ý kiến chứ?
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Xin cứ tự nhiên!
Vì vậy Mộ Dung Tinh Hoa đã bị Tào Vạn Tường lôi đi, Từ Đường Nhiên, Phục Thanh và Ưng Vô Địch sau lưng Miêu Nghị âm thầm nhìn sang.
Các đại thống lĩnh và thống lĩnh khác đang cười mỉa mai.
Trong đó ba nữ nhân trong mười đại thống lĩnh như Nghiêm Tố, Tang Như Nguyệt và Liên Phương Ngọc cũng bị ba đô thống mang đi, ba nữ nhân đều là phu nhân của đô thống, đoán chừng địa vị Mộ Dung Tinh Hoa thấp hơn một chút, cũng không có biện pháp, Mộ Dung Tinh Hoa gả cho Tào Vạn Tường thời gian muộn hơn.
Mộ Dung Tinh Hoa vừa đi vừa bắt đầu oán thầm Tào Vạn Tường:
- Vừa rồi ngươi quá mức một chút.
Tào Vạn Tường cười nói:
- Ta đường đường đô thống, chẳng lẽ còn cần cho tiểu đại thống lĩnh mặt mũi sao?
Mộ Dung Tinh Hoa:
- Dù sao hắn cũng là thủ trưởng của ta!
- Thủ trưởng?
Tào Vạn Tường nói:
- Thủ trưởng của ngươi sớm muộn gì cũng đổi, mặc kệ hắn tham gia khảo hạch hay không cũng là đường chết, đi địa ngục sẽ chết một đống người, ngươi cho rằng hắn có thể thoát sao? Cho nên nói ngươi hiện tại nên bảo trì khoảng cách với hắn, vừa rồi ta không cho hắn sắc mặt là vì tốt cho ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng, Bích Nguyệt phu nhân và Hầu gia sẽ không cho hắn lộn xộn, sợ hắn làm chi!
Mộ Dung Tinh Hoa bất đắc dĩ nói:
- Năm đó khảo hạch ta từng phản bội hắn một lần, hắn bất kể hiềm khích lúc trước cứu ta, nếu không có hắn, chỉ sợ ta không thể còn sống trở lại, sau đó đối xử với ta không tệ, đột nhiên như thế, đối với hắn có quá mức hay không?
Tào Vạn Tường khinh thường:
- Vì cái gì hắn bất kể hiềm khích lúc trước? Vì cái gì cứu ngươi? Vì cái gì không tệ với ngươi? Hắn là tiểu thống lĩnh dám bất kính với đô thống như ta không? Nói cho cùng vẫn là nhờ thân phận của ta, hắn không dám lỗ mãng mà thôi. Lúc trước hắn không để ý hậu quả đồ sát nhiều người như vậy, hôm nay là thời điểm trả nợ, đều là tự tìm. Nghe ta, về sau nên bảo trì khoảng cách với hắn, miễn lúc thay người lại có kẻ làm khó ngươi.
Mộ Dung Tinh Hoa làm sao dám tranh luận tiếp? Nàng thở dài một hơi.
Từ Đường Nhiên, Phục Thanh và Ưng Vô Địch đứng sau lưng Miêu Nghị, Miêu Nghị đứng trước mặt bọn họ, không có rời đi với người khác, mắt thấy một đám đô thống rời đi, lại có một đám đại thống lĩnh dẫn người rời đi.
Mọi người đi hết, Miêu Nghị lên tiếng nói:
- Đi thôi!
Bốn người vừa đi, lại nghe sau lưng có tiếng cười của Bích Nguyệt phu nhân:
- Còn chưa đi, có việc?
Bốn người quay đầu lại, chỉ thấy Bích Nguyệt phu nhân và Thiên Nguyên Hầu đi ra khỏi đại điện, không biết Thiên Nguyên tiến vào đại điện lúc nào.
Ánh mắt Thiên Nguyên nhìn lên người Miêu Nghị, hắn lại cau mày.
Bốn người tiến lên khom người bái kiến:
- Bái kiến Hầu gia, bái kiến phu nhân.
Thiên Nguyên hầu xem thường đi xuống dưới, không hề nhìn mà chắp tay rời đi.
- Hầu gia, vị này chính là Ngưu Hữu Đức...
Bích Nguyệt phu nhân nhắc nhở một tiếng, thấy Thiên Nguyên như vậy nàng sững sờ, lại cười nói:
- Buổi tối nhớ uống nhiều vài chén.
Dứt lời bước nhanh đuổi theo.
- Vâng!
Đám người Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn phu thê Thiên Nguyên biến mất.
Lúc đầu Tào Vạn Tường khinh thường cũng không có làm Miêu Nghị xúc động, hắn cũng bỏ qua đám đại thống lĩnh khác. Lúc này Thiên Nguyên phản ứng làm hắn kinh hãi, hắn rất rõ ràng, thái độ của Thiên Nguyên có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Bích Nguyệt phu nhân. Sau này mình lăn lộn dưới trướng Bích Nguyệt phu nhân, nếu không chiếm được Bích Nguyệt phu nhân ủng hộ, thời gian sau sẽ không sống khá giả.
Nội tâm Từ Đường Nhiên, Phục Thanh và Ưng Vô Địch ba người mát lạnh, thái độ cấp trên như vậy, bọn họ sau này không thể lăn lộn trong Thiên đình.
- Đi thôi!
Miêu Nghị nói với ba người.
Nội viên, Bích Nguyệt phu nhân đuổi theo Thiên Nguyên, kéo tay áo hắn và nói:
- Ta nói ngươi có ý gì? Dù sao người ta cũng là thủ hạ của ta, ngươi không cho chút mặt mũi, về sau thủ hạ nhìn ta thế nào?
Thiên Nguyên cười cười, nói:
- Phía trên công bố chỉnh đốn, hắn sẽ mất tư cách làm đại thống lĩnh thiên nhai, lại nói ta là Hầu gia có cần thiết khách khí với đại thống lĩnh không? Ta không khách khí thì sao?
Bích Nguyệt phu nhân kỳ quái:
- Chẳng phải lúc trước ngươi thưởng thức hắn sao? Ngươi không phải nói hắn là nhân tài, cố ý giữ lại bên người giúp một tay?
Thiên Nguyên mỉm cười nói:
- Đó là trước khi công bố khảo hạch, hôm nay ngay cả chúng ta cũng không có biện pháp giúp hắn, nhớ kỹ, nhân tài không có cơ hội phát triển không phải nhân tài.
Bích Nguyệt phu nhân trợn mắt.
- Dù thế ngươi có cần phải quá đáng như vậy không? Tối thiểu phong độ Hầu gia cũng không có? Biểu hiện giả bộ không được sao?
Thiên Nguyên khinh thường nói:
- Tên kia đắc tội quá nhiều người, lại biết rõ một ít việc không nên biết. Nếu không phải hắn có tên trong danh sách chắc chắn phải chết không nghi ngờ, lại thêm hiện tại không có tên nào muốn làm đại thống lĩnh để đi chịu chết, bằng không hắn còn sống tới bây giờ? Vốn không cần phải người khác ra tay, ta đã sớm giải quyết hắn để cho kẻ khác một câu trả lời, không động đến hắn đã đủ nể tình, ngươi cho rằng thế nào?
Bích Nguyệt phu nhân thở dài:
- Dù sao hắn theo ta nhiều năm như thế...