Mộc Tượng vội vã chạy vào trong cửa hàng, đi thẳng đến hậu viện báo tin cho Vân Tri Thu.
- Bà chủ!
Vân Tri Thu trừng hắn, cũng bảo hạ nhân lui xuống, nàng hỏi:
- Chuyện gì mà gấp thành bộ dạng như vậy?
- Bà chủ, không tốt, lần này thiên đình chỉnh đốn thiên nhai, đại thống lĩnh đều phải tham gia khảo hạch địa ngục...
Mộc Tượng kể tin tức mình nghe được, sắc mặt Vân Tri Thu tái xanh, không chờ Mộc Tượng nói hết lời đã nâng váy chạy vào động thiên phúc địa.
Nhìn thấy Thiên Nhi nhưng không thấy Miêu Nghị, lập tức hỏi:
- Đại nhân đi đâu?
Thiên Nhi đứng dậy trả lời:
- Đại nhân trong phòng!
Vân Tri Thu bước nhanh vào trong, nàng đẩy cửa đi vào bên trong, vừa nhìn đã khiếp sợ, chỉ thấy Miêu Nghị lạnh run nằm trên giường, trên mặt đất có một vết máu chưa khô.
Thiên Nhi cùng đi theo cũng bị dọa hỏng.
Sắc mặt Vân Tri Thu tái nhợt đi tới bên giường đặt đầu Miêu Nghị lên đùi mình, ánh mắt nhìn sang ngọc điệp, thuận tay cầm xem xét, phát hiện là Vô Lượng Đại Pháp chữ nhân, lập tức hiểu Miêu Nghị gần đây nghiên cứu Vô Lượng Đại Pháp.
- Không có việc gì, nghỉ một lát là tốt rồi.
Miêu Nghị suy yếu cười thảm.
Vân Tri Thu vuốt ve mặt hắn, cắn chặt bờ môi, hốc mắt đỏ rực, nước mắt óng ánh chảy xuống.
Đến bây giờ nàng là kẻ đần mới không rõ, gia hỏa này đột nhiên tu hành công pháp Cửu Trọng Thiên, sau khi bị thương lại chuyển tu Vô Lượng Đại Pháp, kết hợp tin tức nàng vừa nghe được, hiển nhiên gia hỏa này sớm biết tin tức, hắn đang chuẩn bị cho khảo hạch địa ngục.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao khi Miêu Nghị nghe đám người Vân Ngạo Thiên ăn cướp chạy vào địa ngục lại tức giận như vậy.
- Tại sao lại khóc, ta không sao!
Miêu Nghị lau nước mắt cho nàng.
Vân Tri Thu lau nước mắt của mình, cũng không nói gì, đặt hắn nằm ngang sau đó nói với Thiên Nhi:
- Nên thu thập mặt đất đi!
Thiên Nhi tự trách, nói:
- Phu nhân, đều là hầu gái sai.
Vân Tri Thu trước kia dặn dò nàng trông chừng Miêu Nghị, nàng hiển nhiên không làm tốt.
Vân Tri Thu đỏ mắt, nàng cười nhạt:
- Không liên quan đến ngươi, là chính bản thân hắn không nghe lời tự tìm, hắn không nên lén lút ngươi xem công pháp, thu thập mặt đất đi.
Dứt lời nàng đi ra ngoài, vào trong sân lấy tinh linh ra liên hệ với Vân Ngạo Thiên, cũng thóa mạ Vân Ngạo Thiên một trận.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng giận Vân Ngạo Thiên lớn như thế, mắng Vân Ngạo Thiên không có lương tâm, lúc đến Đại Thế Giới Vân Tri Thu cũng không có bạc đãi Vân gia, tại sao ngươi lại hãm hại nam nhân của ta? Có phải nhìn ta thủ tiết mới cao hứng?
- Làm càn!
Vân Ngạo Thiên chỉ nhắn lại hai chữ nhưng không tức giận, dù sao bên này nhìn có chút hả hê, rốt cục xác minh sấm ngôn của Vu Hành Giả, cả đám người ước gì Miêu Nghị đến ‘ Lục tử tái ngộ ’ cùng mạo hiểm với bọn họ, đôi mắt đang chờ mong.
Sau khi buông tinh linh xuống, Vân Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời thở dài:
- Quả nhiên con gái lớn hướng ngoại, nam nhân của ngươi còn chưa tới địa ngục, gia gia của ngươi đang ở địa ngục đấy.
Chờ Miêu Nghị ra khỏi phòng tới ngồi trong đình viện, Vân Tri Thu cũng quay về động thiên phúc địa, nàng đặt bát canh ở trước đặt hắn.
- Nhân lúc còn nóng uống đi, hương vị tốt!
Miêu Nghị mỉm cười, đây là nguyên nhân lớn nhất hắn yêu nữ nhân này, ít nhất đồ ăn của nàng nấu hợp khẩu vị của hắn, hắn ăn vào còn nhớ nhung.
Sau khi hắn ăn xong, Vân Tri Thu hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi tham gia khảo hạch địa ngục sao?
Miêu Nghị lau miệng, sững sờ nói:
- Ngươi đã biết rõ?
Vân Tri Thu nói:
- Bên ngoài đã truyền ra.
Miêu Nghị lắc đầu:
- Náo loạn thật lớn, xem ra bản đại thống lĩnh nên ra lệnh bắt một trăm tên chém đầu giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám loạn truyền.
Ít nhất Hoàng Phủ Quân Nhu bên kia đã sớm biết, cũng đưa tin hỏi hắn, mà hắn lại nói cho Hoàng Phủ Quân Nhu là mình sẽ không tham gia.
Vân Tri Thu:
- Sao ngươi giấu ta?
Miêu Nghị:
- Không có ý định giấu diếm ngươi, ta có ý định tu hành mấy môn công pháp lại nói với ngươi. Lại nói gia gia của ngươi dựa vào công pháp này tự bảo vệ mình, ta càng không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm.
Vân Tri Thu:
- Bỏ quyền! Chúng ta buông tha, không đi tham gia khảo hạch, dù sao lần này không miễn cưỡng. Làm thổ địa, thành hoàng thì làm thổ địa, thành hoàng đi, thật sự không được chúng ta không làm quan nữa, lăn lộn tại Đại Thế Giới không nổi, chúng ta quay về Tiểu Thế Giới, không có tài nguyên tu luyện, chúng ta lại đi Đại Thế Giới ăn cướp.
Miêu Nghị cười nói:
- Gia gia của ngươi làm sao bây giờ? Thật ném bọn họ trong địa ngục mặc kệ?
Vân Tri Thu:
- Đây là bọn họ tự tìm, lại nói ngươi đi vào còn tăng thêm một người gặp nạn.
Miêu Nghị:
- Ít nhất ta hết sức không làm ngươi tiếc nuối, thật muốn ngồi nhìn mặc kệ, vạn nhất gia gia của ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi ngoài miệng không nói nhưng nội tâm hối hận cả đời.
Vân Tri Thu:
- Ngươi gặp chuyện không may, ta sẽ càng áy náy, ta ở một mình làm sao bây giờ?
Miêu Nghị:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì, sau khi ta đi vào sẽ liên hệ với gia gia của ngươi, bọn họ có thể tránh thoát ba gã tu sĩ pháp lực vô biên đuổi giết. Lại mang theo ta chạy trốn không thành vấn đề. Lại nói lần này đi vào không phải liều mạng, cũng không cần lấy thành tích tốt. Mục tiêu lớn nhất là tầm bảo, tranh thủ thu lấy Âm Hồn Thông Dương Quyết chữ địa, nói không chừng lại có thể phát đại tài. Về sau tìm nơi ẩn giấu, chờ hết khảo hạch không tham gia chém giết với nhau, cho dù mất chức đại thống lĩnh cũng không bị giáng chức, không bị hạn chế một vạn năm, cùng lắm đi chỗ khác làm quan. Bích Nguyệt phu nhân đã tìm Thiên Nguyên Hầu an bài, cho dù Bích Nguyệt phu nhân không được. Ta cũng có thể tìm Thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan, ta đã liên hệ với hắn. Khảo hạch kết thúc, nếu ta muốn chuyển đi, hắn sẽ điều ta đi giám sát bộ, vẫn cấp bậc đại thống lĩnh, có tầng da cọp kia, gia nghiệp chúng ta tại thiên nhai cũng không có người đụng vào.
Vân Tri Thu thở dài:
- Ta biết rõ ngươi đang nói êm tai trấn an ta, nếu không ngươi cũng không vội vàng tu hành Cửu Trọng Thiên và Vô Lượng Đại Pháp.
Miêu Nghị:
- Chẳng qua ta muốn có thêm bảo đảm, ai ngờ vừa thử liền biết, ta tu luyện Tinh Hỏa Quyết không thể kiêm tu công pháp khác, nếu không sẽ đảo loạn âm dương hòa hợp trong người.
Vân Tri Thu hỏi:
- Có phải ngươi đã quyết định tham gia không?