Tư Mã Vấn Thiên lắc đầu thở dài:
- Người bên trong đề phòng rất mạnh, cũng xem địa ngục là nơi bảo vệ tính mạng cuối cùng, sẽ không dễ dàng tiếp nhận người xa lạ, căn bản không cách nào đánh vào. Phái người đi vào cơ bản có đi không về, trọng yếu nhất chính là hoàn cảnh bên trong quá ác liệt, biến hóa quá thất thường, Thiên đình không thể nắm giữ tình huống bên trong. Ngược lại đám phản tặc trước kia không sống nổi trong Thiên đình, sau đó lại bị bức bách thích ứng với hoàn cảnh, bọn chúng có ưu thế tiên thiên, phái người đi vào đều chết hết, cơ bản không có khả năng làm được gì.
Thanh chủ nói:
- Không cần ngươi nói, trẫm biết rõ, ta muốn biện pháp giải quyết.
Tư Mã Vấn Thiên yên lặng nói:
- Thần cho rằng chắn không bằng sơ, không bằng chiêu hàng, cho bọn chúng cơn đường ra.
Thanh chủ nói:
- Cũng chưa phải chưa từng chiêu hàng, kết quả đã nhìn thấy.
Tư Mã Vấn Thiên nói:
- Đó là bởi vì bọn chúng biết rõ thuận theo, một khi Thiên đình thăm dò ra tình huống trong địa ngục, bọn chúng sẽ không có đường lui, cho nên Thiên đình chiêu hàng phải xuất ra thành ý mới có thể làm bọn chúng an tâm quy hàng, dù sao không có người nào nguyện ý trốn vào nơi quỷ quái kia.
- Thành ý?
Giám sát hữu sứ Cao Quan lạnh lùng lên tiếng:
- Có thể xuất ra thành ý gì? Đơn giản là xuất ra các chức vị cực kỳ thiếu thốn trong Thiên đình để trấn an, tả sứ có cân nhắc qua cảm thụ các đại lão trong Thiên đình không? Chẳng lẽ tả sứ cho rằng bọn họ nguyện ý cắt thịt của mình thành toàn đám phản tặc?
Tư Mã Vấn Thiên nói:
- Thân là thần tử của bệ hạ, nên phục tùng đại cục, bệ hạ có thể triệu tập các đại thần nói chuyện này, không ngại nói thẳng ra, kết cục cũng như nhau, chờ sau khi nắm rõ tình huống trong địa ngục lại tính sổ với chúng là có thể trấn an!
Cao Quan lạnh nhạt nói:
- Ta dám cam đoan kế hoạch tả sứ không thể thực hiện được!
Tư Mã Vấn Thiên trợn mắt nói:
- Vì sao?
Cao Quan nói:
- Tả sứ cảm thấy những đại thần kia sẽ tin sao? Cho dù tin tưởng, cho dù bọn chúng bị bệ hạ bức bách đáp ứng, việc này cuối cùng vẫn không làm được, đến lúc đó mặt mũi bệ hạ không sáng sủa gì, có tổn hại uy tín bệ hạ! Nguyên nhân rất đơn giản, đám đại thần đã nắm quyền, làm gì phải làm như vậy? Bọn họ đang lo lắng hiện tại bị phân quyền, vạn nhất về sau không thể thu quyền thì làm sao bây giờ? Cho nên bọn chúng âm thầm báo biện pháp cho đám phản tặc biết, Thiên đình chiêu hàng là giả, tả sứ cho rằng những phản tặc kia sẽ hàng sao?
- Trong quá trình chiêu hàng lúc trước chưa hẳn không có nhân tố này. Đối với những đại thần kia mà nói, trước mắt tiếp tục lưu đám phản tặc trong địa ngục là biện pháp ổn thỏa nhất. Cho dù bài trừ những yếu tố này, cho dù thuận lợi chiêu hàng, tả sứ có nghĩ tới một tình huống hay không, các đại thần hiện có sẽ tiến hành chèn ép những tên phản tặc quy hàng, đây là chuyện không tránh được, cũng sẽ làm đám phản tặc mang lòng oán hận, nếu lúc đó bị người có tâm lợi dụng... Những phản tặc kia là thứ yếu, thời điểm sáu đại Chí Tôn còn tồn tại không thể lật nổi sóng gió gì, hiện tại quần long vô thủ, tại sao phải sợ bọn chúng lật trời? Tả sứ đừng quên, họa lớn chính thức trong lòng bệ hạ chưa trừ, một khi xuất hiện tình huống trong ngoài câu kết, hậu quả không chịu nổi!
Thanh chủ vẫn còn yên lặng lắng nghe hắn nói, sau khi nghe xong lời cuối cùng liền giật mình, trầm giọng nói:
- Sau này không nên nhắc lại chuyện chiêu hàng!
Tư Mã Vấn Thiên do dự một chút, cuối cùng hắn chắp tay nói:
- Vâng!
Thuận tiện nhìn sang Cao Quan mặt không biểu tình.
Thanh chủ cũng chậm rãi nhìn sang Cao Quan:
- Cao Quan, đám con chuột đáng ghét tiến vào trong động, ngươi có thể có biện pháp ứng phó?
Cao Quan nói:
- Tiêu diệt!
Tư Mã Vấn Thiên lập tức nói:
- Hữu sứ, ngươi nói thật nhẹ nhõm, cũng không phải chưa tiêu diệt qua, không nói hoàn cảnh địa ngục ác liệt, đám thủ hạ xuất công không xuất lực, ngay cả bệ hạ mấy lần ngự giá thân chinh cũng không có kết quả, đám phản tặc nghe tin liền trốn đi, không giao phong chính diện, chỉ tiến hành đánh lén bốn phía, đại quân không chịu nổi bọn chúng quấy nhiễu, không thể không rời khỏi, ngươi không phải không biết.
Cao Quan chắp tay nói:
- Bệ hạ! Thần cho rằng nên đăng báo chuyện chỉnh đốn thiên nhai các nơi.
Tại sao nói sang chuyện này? Thanh chủ mỉm cười, biết rõ hắn nói vậy tất có nguyên nhân.
Ánh mắt nhìn sang Hạ Hầu Thừa Vũ đang ôm giỏ tới gần, hắn phất phất tay, Cao Quan và Tư Mã Vấn Thiên cũng quay đầu lại nhìn.
Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ giật mình, vốn thấy Thanh chủ trò chuyện đã lâu, muốn tới đây nhìn xem, lại thấy Thanh chủ không muốn nàng nghe cái gì, đành phải hạ thấp người quay người rời đi, lông mày nhíu chặt, cân nhắc Thanh chủ không muốn mình nghe chuyện trọng yếu, nội tâm nàng không có tư vị.
Thanh chủ quay đầu cười nói với Cao Quan:
- Không nên thừa nước đục thả câu, nói xem.
Cao Quan nói:
- Từ xa xưa tới nay, mọi người đều biết tọa trấn thiên nhai là vị trí giàu tới chảy mỡ, mà những vị trí này trường kỳ bị quyền quý Thiên đình nắm giữ. Những người ngồi vị trí này không cần năng lực gì, cũng không cần gánh phong hiểm, lại đạt được chất béo phong phú, cho nên có một ít hạng người vô năng, làm sao có thể không xảy ra chuyện? Những năm qua vi thần chủ trì chuyện khảo hạch, đều nhìn thấy rất nhiều việc, giống như ba đại thống lĩnh gặp nạn kia, theo lý thuyết bọn chúng phải tham gia khảo hạch lần này, bởi vì sau lưng có quan hệ và bối cảnh, có người phỏng đoán được dụng ý của bệ hạ cho nên sớm giáng chức những người này, đợi đến lúc danh sách xác định được đưa xuống, lại cho ba người lên chức cũ! Đây chỉ là ví dụ, trên thực tế tình huống tương tự nhiều vô số kể, phía dưới không biết bao nhiêu người đang âm thầm oán trách, cứ thế mãi nhân tâm ở đâu? Không chỉnh đốn không được.
Thanh chủ nói:
- Trẫm làm sao lại không muốn chỉnh đốn, trẫm không thể phân thân đi làm, chuyện thiên hạ vẫn có thần tử quản lý giúp trẫm, trẫm chỉnh đốn một đám, qua một thời gian ngắn sẽ có một đám mới xuất hiện, mỗi người đều có tư tâm.
Hắn phất tay chỉ vào ruộng đồng:
- Giống như rau hẹ trên ruộng này, cắt mất một đám, một đám khác sẽ mọc ra, trẫm cũng không thể nhổ cả gốc lưu lại đống đất hoang được.
- Vậy thì cần đồ ăn khác!
Cao Quan bình thản nói:
- Ty chức nguyện chủ trì khảo hạch lần này, trực tiếp quyết định người khảo hạch là những đại thống lĩnh, nhưng lần này không bắt buộc phương thức khảo hạch, những đại thống lĩnh thiên nhai phải nằm trong danh sách, ai rời khỏi chứng minh kẻ đó vô năng, cũng không cần phải làm chức đại thống lĩnh nữa, cách chức làm thổ địa, thành hoàng là được, hạng người vô năn tham hưởng nhiều chất béo như thế, một vạn năm không phân công đề bạt còn không đủ! Tất cả nhân viên Thiên đình không cần phân biệt tu vi chức vụ gì đều có thể báo danh tham gia khảo hạch đại thống lĩnh, nói trắng ra chính là cạnh tranh chức đại thống lĩnh, ai có năng lực thì ngồi, chất béo phong phú, ngươi không có tài năng rơi chức không trách được người khác. Đầu tiên khảo hạch đại thống lĩnh, sau đó là tổng trấn tọa trấn thiên nhai, tóm lại bất cứ đại thống lĩnh thiên nhai nào không thông qua khảo hạch, bất luận kẻ đó là ai cũng không thể ngồi lên vị trí này.