Phi Thiên

Chương 1818: Khoe khoang

Trong núi ngoài thành Thiên Nguyên tinh.

Miêu Nghị nói với Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Chia nhau ra trở về, nàng vào thành trước đi.

Hoàng Phủ Quân Nhu cũng biết hai người không thể cùng nhau đi về, để người ta thấy được thì nàng không biết ăn nói ra sao.

Trước khi đi vẻ mặt Hoàng Phủ Quân Nhu nghi ngờ nhìn chằm chằm giữa trán Miêu Nghị, hỏi:

- Sao vết thương của ngươi còn chưa lành?

Đương nhiên Miêu Nghị sẽ không nói với Hoàng Phủ Quân Nhu là giữa trán của hắn mọc con mắt thứ ba, trên đường về rảnh rỗi hắn đã thầm thi pháp kiểm tra rồi. Miêu Nghị phát hiện con mắt thứ ba đã hoàn toàn hợp nhất với thân thể của hắn, thành một phần cơ thể. Sau khi thói quen thì ‘con mắt’ có thể nhìn trái nhìn phải theo ý thức của Miêu Nghị, không cản trở gì hết. Điều này làm Miêu Nghị dở khóc dở cười, không biết một kích cuối cùng của Thận Mê đã làm gì hắn.

Xem tình huống này Miêu Nghị đã hiểu, một khi móc con mắt thứ ba ra thì hai con mắt bình thường sẽ mù một thời gian, chờ từ từ lành lại.

Miêu Nghị qua loa nói:

- Chờ đến lúc thì sẽ lành.

Miêu Nghị xua tay ra hiệu Hoàng Phủ Quân Nhu mau đi về.

Hoàng Phủ Quân Nhu lườm Miêu Nghị, truyền âm dặn:

- Đừng quên ước định của hai ta.

Hoàng Phủ Quân Nhu nói xong bay lên trời.

Miêu Nghị nhìn theo Hoàng Phủ Quân Nhu rời đi, hắn quay đầu hỏi Chung Ly Khoái:

- Đại hồ tử, có muốn ta với ngươi trở về Thiên Hành cung giải thích một chút không?

Chung Ly Khoái nói:

- Tạm thời không về, sư phụ kêu ta ở bên ngoài phản tỉnh.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Không trở lại?

Miêu Nghị hơi áy náy, người ta xem hắn là bằng hữu nhưng hắn lợi dụng đối phương, còn hại người ta bị vạ lây.

Miêu Nghị cười gượng nói:

- Không quay về thì thôi, ta tìm chỗ ở cho ngươi trong thành này.

Chung Ly Khoái lắc đầu nói:

- Ta tìm một chỗ nào đó trong núi này tiềm tu được rồi, nếu có chuyện gì cứ đến đây tìm ta.

Miêu Nghị hỏi:

- Ngươi không giận ta?

Chung Ly Khoái hỏi:


- Tức giận có ích gì?

Miêu Nghị lập tức móc trữ vật giới chỉ ra đưa cho gã:

- Một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, ngươi mang bên người dùng tạm, không đủ lại tìm ta.

Chung Ly Khoái cầm lấy xem thử, thật là một đống Tiên Nguyên đan.

Chung Ly Khoái cười khẩy nói:

- Người ta hay nói vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai là chức quan béo bở, xem ra đúng thật. Đưa một lần tới một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, rất giàu, thật sự tặng cho ta sao?

Miêu Nghị xua tay nói:

- Cầm đi, bằng hữu với nhau đừng khách sáo.

Miêu Nghị nhìn Chung Ly Khoái từ trên xuống dưới, cười nói:

- Cái kia... nói cho ta biết kích cỡ bảo kiếm và thân hình của ngươi đi, ta về kiếm chiến giáp Hồng Tinh ngũ phẩm, bảo kiếm Hồng Tinh cho ngươi, chắc chắn mạnh hơn tử giáp ngươi đang mặc.

Chung Ly Khoái lườm Miêu Nghị:

- Ta không có tiền đưa cho ngươi.

Miêu Nghị nghiêm túc nói:

- Bằng hữu với nhau nói tiền là tổn thương tình cảm. Ta dù gì là đại thống lĩnh Thiên Nhai, kiếm một bộ không khó gì, tặng ngươi miễn phí.

Liên lụy người ta làm Miêu Nghị áy náy, huống chi lần này phát tài, cũng nên bù đắp vết thương tâm linh cho người ta, hắn không keo kiệt về mặt này.

Chung Ly Khoái không khách sáo, gã lấy ngọc điệp ra viết kích cỡ số đo vào, chụp vào ngực Miêu Nghị, nhìn là biết gã còn giận. Tuy sư phụ của Chung Ly Khoái đã không truy cứu nữa nhưng trong lòng gã còn rất khó chịu, nên ôm thái độ không lấy đồ của tiểu tử này thì phí, thầm chửi: Cẩu quan!

Trong mắt Chung Ly Khoái nếu không phải tham quan thì chút xíu bổng lộc làm sao đặt mua nổi mấy thứ này.

Miêu Nghị xem số đo trong ngọc điệp xong bảo đảm:

- Ngươi yên tâm, nhất định đặt mua giúp ngươi thật nhanh.

Miêu Nghị lấy một cái gương ra dịch dung chỉnh trang.

Chung Ly Khoái ở một bên chắp tay sau lưng hỏi:

- Tiểu tử nhà ngươi có phải luôn thích làm chuyện lén lút không thể gặp người không? Quay về địa bàn của mình còn dịch dung làm chi?

Miêu Nghị qua loa nói:

- Ài, nội bộ Thiên Đình không dễ sống, tạm thời không muốn để người ta biết ta đã trở về

Mục đích thật sự của Miêu Nghị là trốn tới chỗ thê tử để dưỡng thương, khi đào ra con mắt thứ ba rồi bị mù lại bị Bích Nguyệt Phu Nhân triệu kiến thì không tốt.

Rắc rối một lúc sau trước khi đi Miêu Nghị dặn dò Chung Ly Khoái:

- Ở đây nếu gặp rắc rối gì hãy liên lạc với ta ngay, ta sẽ lập tức phái người đến giải quyết giúp ngươi.


Chung Ly Khoái gật đầu, về điểm này thì gã tin. Trong Thiên Nguyên tinh này tiểu tử đó dưới một người trên vạn người, không ai dám chọc vào.

Miêu Nghị vào thành, chạy hướng Vân Dung quán. Vân Tri Thu đã nhận được liên lạc từ trước, đang ở trong nội viện chờ hắn.

Hai người vừa thấy mặt, mắt Vân Tri Thu tràn đầy mong chờ hỏi:

- Có cái gì cho ta xem không?

Trước đó Vân Tri Thu đã biết Miêu Nghị lấy được công pháp địa tự bộ Cửu Trọng Thiên, nam nhân này mỗi khi đi ra ngoài một chuyến chắc chắn không về nhà tay không. Vân Tri Thu đã quen làm Lão Bản Nương, quản gia trong nhà nên rất có hứng thú với tiền, không thì cứ nhìn trong nhà chi tiền ra mà không thu vào sẽ làm lòng nàng bất an.

Trong thời gian này nhà tiêu tiền làm Vân Tri Thu hoảng, chỉ tính mua ba gian cửa hàng cho đám người Ngọc Nô Kiều đã là chi tiêu khổng lồ. Tuy có ưu đãi nhờ mối quan hệ của Miêu Nghị vẫn là số tiền lớn, còn có một số chi tiêu linh tinh khác.

Miêu Nghị thì thầm bên tai Vân Tri Thu:

- Lần này phát tài thật!

Nói xong Miêu Nghị lên lầu.

Mắt Vân Tri Thu sáng rực chạy theo kéo tay áo hắn, chậm rãi lên lầu.

Vân Tri Thu truyền âm hỏi:

- Mau nói cho ta biết phát tài bao nhiêu? Có nhiều bằng đợt kiểm tra trước không?

Miêu Nghị cười gian:

- Chỉ tính một món vào tay đã không thua gì lần trước.

- Là cái gì?

- Về phòng rồi nói.

Hai người đi vào động tiên.

Vân Tri Thu vẫy tay nhiệt tình kêu lên:

- Đại nhân trở lại, Thiên Nhi, Tuyết Nhi mau bưng trà cho đại nhân!

Đi vào trong đình ngồi, Miêu Nghị chỉ mặt mình.

Vân Tri Thu vội giúp hắn cởi hóa trang, khi thấy vết thương giữa trán hắn thì giật mình kêu lên:

- Chuyện gì xảy ra?

Miêu Nghị chỉ hai vai:

- Một lời khó nói hết, lát nói sau đi, giờ bóp vai giùm đi.

Vân Tri Thu lườm Miêu Nghị nhưng vẫn đi tới sau lưng bóp vai cho hắn:

- Đừng lấp lửng làm ta sốt ruột, là cái gì, mau lấy ra cho ta xem!

Miêu Nghị nhắm mắt hưởng thụ không chịu nói, muốn khiến nàng tò mò.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi bưng trà đưa nước thấy Miêu Nghị vênh mặt thì nhếch môi cười.

Miêu Nghị hé mắt nhìn hai người:

- Cười cái gì? Xem ra hai nàng muốn phản rồi, dám chê cười ta, lại đây đấm chân.

Hai nữ nhân lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Thiên Nhi, Tuyết Nhi vẫn mím môi cười ngồi xuống bên chân Miêu Nghị, xoa bóp hai cái đùi.

Vân Tri Thu nhìn cảnh này vừa tức vừa buồn cười, nàng không nhịn nữa nhéo tai Miêu đại quan nhân:

- Lên mặt cái gì, chiều ngươi một chút bắt đầu lấn tới phải không? Mau nói đó là cái gì, không thì nhéo rớt lỗ tai của ngươi!

Miêu Nghị ăn đau la oai oái, kêu Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi ra.