Phi Thiên

Chương 1806: Được đến không mất công (Thượng)

Hiểu biết vể mặt chữ kết hợp kinh nghiệm trước kia thì không khó hiểu chữ ‘trong’ là có ý nghĩa gì, còn về ba ngàn Bồng Lai thì hắn nghi ngờ có phải ý là Bồng Lai tiên đảo không. Có khi nào ý chỉ đốm đen lộ ra dưới biển mây, tức là những ngọn núi nhô ra từ biển mây? Dù sao đứng trên ngọn núi kia cảm giác như tiên cảnh, vì suy đoan như vậy nên Miêu Nghị mới quyết định bay lên trời thử

Bi kịch là Miêu Nghị bay một vòng xem thử, theo hắn định nghĩa thì Tiên Hành tinh không chỉ có ba ngàn Bồng Lai, e rằng mười vạn Bồng Lai còn thiếu. Miêu Nghị đếm hoa cả mắt, có đặc điểm địa lý minh xác bằng câu ở Lưỡng Cực tinh là ‘trong Cửu Sơn Liên Châu’.

Rất nhanh Miêu Nghị phát hiện tư duy của mình đi vào nhầm lẫn. Nhìn từ trên cao Tiên Hành tinh ở bất cứ góc độ nào đếm sơ đều không chỉ có ba ngàn Bồng Lai, cứ tìm thế này chỉ vô ích, không thể nào tìm đến đáp án.

Nhờ chuyến tìm báu vật trong Lưỡng Cực tinh gợi ý, xem thử có tìm ra đặc điểm địa lý gì rõ rệt không.

Quyết định xong Miêu Nghị từ bỏ việc đếm ba ngàn Bồng Lai, ném hành động đếm mấy đỉnh núi ra sau đầu. Miêu Nghị nhìn chằm chằm Tiên Hành tinh xem xét có chỗ nào đặc biệt không, hắn bay vòng vòng quanh Tiên Hành tinh.

Cách này không biết đúng hay sai nhưng bay tới vòng thứ ba Miêu Nghị đột nhiên khựng lại, hắn phát hiện bên dưới có một đốm đen nổi trong biển mây dường như tập trung hơn nơi khác, hắn mở pháp nhãn ra cố gắng nhìn xuống.

Không ngoài dự đoán, cũng như nơi khác là đỉnh núi nổi trong biển mây. Nhưng núi ở đây khác với chỗ khác, trên mỗi ngọn núi xây nhà cửa. Nhiều kiến trúc xây trên đỉnh núi, người có thể làm vốn lớn như vậy thì Miêu Nghị nghi ngờ rất có thể là Tiên Hành cung.

Miêu Nghị muốn đi xuống thăm dò nhưng nghĩ lại nếu tự tiện xông vào Tiên Hành cung không chừng bị người đuổi ra, cao thủ Tiên Hành cung nhiều như mây, hắn không trêu vào được.

Miêu Nghị lại xem xét đặc điểm bên dưới, không nhìn kỹ không biết, xem kỹ thì mờ mờ phát hiện đỉnh núi bên dưới tập trung vào nhau hình dạng như vòng xoáy, rải rác có quy luật. Chỉ có đỉnh núi tập trung ở đây mới như vậy, các đỉnh núi xung quanh không có quy luật rải rác như vậy.

Miêu Nghị lơ lửng trầm ngâm một, hắn trợn to pháp nhãn đếm đỉnh núi trong khu vực vòng xoáy.

Kết quả là ba ngàn ba trăm cái, con số làm Miêu Nghị câm nín. Hơn ba ngàn thì không biết có tính là ba ngàn Bồng Lai không.

Miêu Nghị ở lại một lúc rồi lại xoay quanh Tiên Hành tinh tìm kiếm. Miêu Nghị lượn một vòng trên không trung chẳng phát hiện nơi nào có đặc sắc nữa, những nơi hơi đặc sắc chút đếm thì ít hơn ba ngàn nhiều hoặc con số vượt xa, chỉ có nơi tình nghi là địa bàn Tiên Hành cung thì khớp.

Ngẫm lại tình huống tìm bảo ở Thiên Hành tinh cũng là tìm thấy trung tâm kho báu trong Thiên Hành cung, chẳng lẽ nơi này cũng là như vậy?

Nhưng không có tuyệt đối, Mộc Hành tinh cũng vậy, huống chi giữa chừng còn nhảy đến Lưỡng Cực tinh.

Miêu Nghị sợ nhớ lầm nên lại lấy bản đồ kho báu ra xem địa hình, nhưng mặt trên chỉ đánh dấu địa hình trập trùng chứ không có các đốm trong biển mây. Bản đồ không ghi rõ ràng đặc điểm địa hình tỉ mỉ được, từ góc độ khác thì thứ này được chế tạo hơi thô ráp, dường như hoàn thành vội vàng, chỉ miêu tả đại khái. Trong tranh chỉ có hình vẽ nữ nhân Phi Thiên là bỏ công chút, điêu khắc sống động như thật.

Nhưng rút kinh nghiệm tìm báu vật lúc trước, Miêu Nghị biết bản đồ này không ghi chính xác địa điểm giáu báu vật còn dụ người ta đi lầm hướng, người không có ‘chìa khóa’ mở ra bản đồ thì không thể hiểu thấu bí ẩn trong đó. Nếu đi tìm y theo bản đồ chỉ thì tìm tới chết ngươi cũng không thấy, lúc tìm kho báu ở Mộc Hành tinh nơi có Thiên Hành cung thì Miêu Nghị đã chịu thiệt rồi.


Miêu Nghị ngẫm nghĩ, quyết định đến Tiên Hành cung thăm dò thử. Một mình hắn lỗ mãng đi thì không ổn, phải tìm cách thuyết phục Chung Ly Khoái.

Có suy nghĩ này Miêu Nghị lại bay vòng quanh Tiên Hành tinh, tìm đúng vị trí từ trên trời giáng xuống.

Miêu Nghị trở về đỉnh núi có động tiên, Hoàng Phủ Quân Nhu đang đứng dưới gốc thương tùng mỉm cười chờ đón.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, hỏi:

- Đi hơn nửa ngày, còn đi thiên ngoại, làm gì vậy?

Miêu Nghị thuận tay bóp mông Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Nhìn chơi.

Hoàng Phủ Quân Nhu lắc mông thoát khỏi tay hắn:

- Ngươi thật hạ lưu, sao cứ thích sờ mông người ta.

- Nói cho nàng biết một bí mật.

Miêu Nghị thì thầm bên tai nàng:

- Mông của nàng là nhất...

Hoàng Phủ Quân Nhu nghe xong khinh thường nói:

- Dẹp đi!

Nhưng Hoàng Phủ Quân Nhu cũng quay đầu nhìn mông mình, tiếc rằng không thể xoay ra sau gáy được nên không thể nhìn ra, nàng định bụng về nhà soi gương xem thử.


Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi:

- Thật sự hấp dẫn ngươi vậy sao? Làm sao ngươi biết đẹp hơn nữ nhân khác? Khai thật đi, rốt cuộc ngươi đã thấy bao nhiêu mông nữ nhân?

Miêu Nghị cười bí hiểm:

- Nàng đoán?

- Ta lười đoán chuyện hạ lưu này! Đừng dời đề tài, ta không tin ngươi đến Tiên Hành tinh ngắm phong cảnh, rốt cuộc ngươi tới làm gì? Lĩnh nhiệm vụ bí mật gì?

- Nàng không tin thì ta còn nói gì được? Không nói nữa, về tìm Chung Ly Khoái.

Khi về động phủ Vương Yến Đồng trực ban, gã và Chung Ly Khoái không làm chuyện gì khác vẫn luôn chơi cờ. Thấy hai người trở về, Vương Yến Đồng gật đầu cười.

Chung Ly Khoái ngoái đầu nhìn, hỏi:

- Phong cảnh như thế nào?

Miêu Nghị trả lời:

- Đúng là phúc địa hiếm có trên đời.

Miêu Nghị trả lệnh bài cho Vương Yến Đồng, hỏi Chung Ly Khoái:

- Đã tới, cũng đã xem, mạo muội tới đây quấy rầy làm lòng ta không yên. Đại hồ tử, chúng ta có nên đi Tiên Hành cung chào chủ nhân không?

Tay Chung Ly Khoái giơ quân cờ chợt khựng lại, đã gặp mặt Vương Yến Đồng cũng coi như đã chào. Chung Ly Khoái chỉ là đệ tử đời thứ bốn của Thiên Hành cung, bối phận không cao, có đi Tiên Hành cung hay không chẳng quan trọng, đi cũng không thể gặp đại nhân vật thật sự. Nhưng Miêu Nghị nói như thế trước mặt Vương Yến Đồng thì Chung Ly Khoái không tiện bảo là không cần đi chào, làm vậy rất thất lễ, gã sợ khiến người nghĩ lầm là mình khinh thường Tiên Hành cung.

Vương Yến Đồng mỉm cười, gã cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng không tiện nói: Gặp ta là đủ rồi, khỏi phải đi sư môn của ta. Nếu nói như vậy tình nghi gã có thể đại biểu Tiên Hành cung, Vương Yến Đồng không có năng lực lớn như vậy.

Hoàng Phủ Quân Nhu liếc xéo Miêu Nghị, chân mày nhúc nhích, mắt hấp háy nhìn hắn.

Không nói ngay trước mặt chủ nhân thì sẽ chết sao? Lẽ nào ngươi không biết thân phận của mình, cứ phải đi quấy phá cho bị vạch mặt mới cam lòng?

Chung Ly Khoái chửi thầm Miêu Nghị, nhưng gã đặt cờ rồi vui vẻ nói:

- Nói đúng, cũng nên đi chào.

Bên này đã quyết định, Vương Yến Đồng trọn tình địa chủ đòi đưa bọn họ đi.

Một bàn cờ kết thúc, Vương Yến Đồng dặn dò môn hạ đệ tử rồi mấy người lên đường.