Trong tiệm Thất Tình, bọn họ thấy các loại chai lọ đủ màu sắc. Ngũ thánh thầm trao đổi ánh mắt, rốt cuộc xác định lai lịch những ánh sáng trên các sợi xích thuyền U Minh Long.
Thứ này mắc kinh khủng, trong Nguyện Lực Châu ẩn chứa thất tình lục dục vô hình, muốn nó hiện hình đã khó, thu chất lỏng vào bình lọ càng khó hơn, không biết phải tiêu hao bao nhiêu Nguyện Lực Châu mới chiết xuất ra được một bình, bọn họ không mua nổi. Hơn nữa để luyện chế vào trong vũ khí thì số lượng phải nhiều, luyện bảo sư bình thường cũng sẽ không luyện chế loại vũ khí này.
Chính Miêu Nghị cũng không sử dụng loại vũ khí này, Yêu Nhược Tiên hiện đang nghiên cứu.
Đám người Vân Ngạo Thiên lấy một đống pháp khí thu thập thất tình lục dục, Mục Phàm Quân truyền âm nhắc nhở không thì bọn họ đã mua sạch pháp khí trong cửa hàng, vì thứ này rẻ tiền.
- Đừng gây chú ý quá, chút nữa kêu cấp dưới chia mấy nhóm đi mua.
Nguyện Lực Châu bên này hầu như là người của Thiên Đình dùng, người khác cũng có dùng nhưng chắc chắn số lượng không nhiều. Một đám người không phải nhân viên Thiên Đình mà mua nhiều pháp khí thu thập thất tình lục dục sẽ khiến người nghi ngờ, nên cẩn thận chút.
Suy nghĩ của ngũ thánh rất đơn giản, đưa đống pháp khí về địa bàn của mình, cho cấp dưới thu thập thất tình lục dục.
Ra tiệm Thất Tình, đám người đi dạo đến ‘cửa hàng Khí Vân tông’.
Nhìn đám người này khí thế phi phàm, tiểu nhị cho rằng khách hàng lớn đến nên cúi đầu khom lưng mời mọi người vào.
Các loại vũ khí pháp khí trong tiệm rực rỡ muôn màu, từ cấp thấp đến cao cấp, đầy đủ chủng loại. Cấp thấp thì đám người Vân Ngạo Thiên không vừa mắt, cấp cao thì xem giá tiền xong không nói nên lời. Mấy người thỉnh thoảng cầm một vũ khí cầm loay hoay trong tay.
Tiểu nhị dẻo miệng giới thiệu tràng giang đại hải khen chúng nó tốt thế nào.
Nhưng mấy người chỉ nhìn, xem xong không mua một món nào, quay đầu bỏ đi. Tiểu nhị giới thiệu hàng muốn khô họng, thấy thế biểu tình cực kỳ khó xem.
Tiểu nhị đi theo đám người tới cửa, khinh thường nói:
- Ngó bộ dạng ai nấy ra hồn, không có tiền thì đừng đi lung tung!
Miêu Nghị quen tiểu nhị này, lúc trước hắn cũng bị câu nói tương tự khinh thường.
Ngũ thánh dừng bước, cùng ngoái đầu lạnh lẽo nhìn tiểu nhị, khí thế rất đáng sợ làm mặt gã cứng ngắc.
Giây sau tiểu nhị khoanh tay trước ngực châm chọc nói:
- Như thế nào? Muốn đánh người trong Thiên Nhai sao? Tới đây đi, ta không đánh trả, có giỏi thì thử ra tay xem!
Đã bao nhiêu năm ngũ thánh không gặp vũ nhục như vậy, còn bị người xem thường vì không có tiền. Vân Ngạo Thiên xoay người, mái tóc dài nhẹ bay trong gió.
Đám người Tàng Lôi vừa thấy là biết Vân Ngạo Thiên định đánh người, vội chặn lão lại. Mọi người không muốn gây sự tại đây, kéo Vân Ngạo Thiên đi.
Tiểu nhị đứng ở cửa tiệm khinh thường hừ mũi, xoay người đi trở về, đột nhiên cảm giác sau lưng kỳ kỳ. Tiểu nhị quay đầu lại, một áng mây đen ập vào mặt.
Tiểu nhị chưa kịp phản ứng thì mây đen đã chui vào lỗ mũi của gã.
Tiểu nhị ôm cổ, muốn phát ra tiếng nhưng không được:
- Ô...
Vân Ngạo Thiên đi trên đường cái siết tay lại chợt duỗi năm ngón ra biến thành chưởng.
Tiểu nhị trong tiệm hai con mắt lồi ra, cổ phun máu tung tóe, đầu lăn xuống, người té ngã.
Đám người Tàng Lôi đi cùng nhận ra dao động pháp lực trên người Vân Ngạo Thiên, xem bàn tay to lượn lờ pháp lực của lão. Ai nấy câm nín, đây không phải lần đầu tiên bọn họ quen Vân Ngạo Thiên, đời này đã đánh nhau bao nhiêu lần nên biết ngay lão làm gì.
Cuối cùng Mục Phàm Quân lạnh lùng nói:
- Hắn muốn thử năng lực của Miêu Nghị trong chỗ này!
Tuy nói vậy nhưng Mục Phàm Quân là người đầu tiên tách nhóm, dẫn các đệ tử quẹo sang con đường khác.
Đám người Tàng Lôi không muốn chịu liên lụy, đều dẫn người rẽ hướng đường khác giữa các cửa hàng.
Đám người Vân Khiếu nhìn nhau, vẫn đi theo sau phụ thân, thỉnh thoảng nhìn bốn phía.
Rất nhanh một đội thiên binh mang theo chưởng quầy cửa hàng Khí Vân tông bay trên trời.
Cách ăn mặc của Vân Ngạo Thiên rất bắt mắt, chưởng quầy từ xa chỉ chứng:
- Là bọn họ!
Không thể không nghi ngờ Vân Ngạo Thiên, tiểu nhị chết bất đắc kỳ tử vừa rồi suýt xung đột với Vân Ngạo Thiên.
Vèo vèo!
Đám người bay tới ngăn cản đám người Vân Ngạo Thiên, thiên tướng dẫn đầu là yêu vương của Tinh Túc Hải. Khi gặp Vân Ngạo Thiên thì yêu vương không biết nên nói cái gì, cảm thấy vị này quá kiêu ngạo, dám giết người ngay trong chỗ này.
Thiên tướng vung tay lên:
- Mang đi!
Đám thiên binh thiên tướng áp giải nhóm Vân Ngạo Thiên đi, lão không chống cự chút nào.
Gần nửa canh giờ sau, Vân Ngạo Thiên mang theo các nhi nữ bình yên đi ra phủ thống lĩnh khu nam thành. Bọn họ đi trên đường không lâu thì đám Tàng Lôi dẫn người lục tục từ hai bên đường hội hợp.
Vân Ngạo Thiên hỏi:
- Kết Đan lục phẩm ở đâu?
Quần Anh hội quán. Hoàng Phủ Quân Nhu ở trong phòng riêng bị đám người kéo tới kinh động, tiểu nhị truyền âm nói có lẽ là khách quý đến.
Hoàng Phủ Quân Nhu vén rèm đi ra, thấy năm người đi đầu vô tình toát ra khí thế không tầm thường, chỉ có người ngồi mâm trên lâu năm mới phát ra áp lực như vậy. Hoàng Phủ Quân Nhu phát hiện mấy người kia ngẫu nhiên toát ra khí thế còn cao cao tại thượng hơn cả gia gia của mình thì hết hồn, nhân vật gì ghé tới đây thế này?
Ánh mắt Hoàng Phủ Quân Nhu rộng, đã thấy nhiều đại nhân vật, quen thuộc đặc chất trên người bọn họ. Nàng biết loại người như vậy tự mình chạy đến thì chắc chắn là khách quý lớn có yêu cầu, Hoàng Phủ Quân Nhu tiến lên nhiệt tình chiêu đãi.
Ai biết đám người Vân Ngạo Thiên chỉ vòng quanh Kết Đan ngũ phẩm, đặc biệt nhìn chăm chăm Kết Đan lục phẩm. Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức lấy hết Kết Đan lục phẩm chưa triển lãm ra.
Cuối cùng... Hoàng Phủ Quân Nhu cười cứng ngắc đứng ở cửa tiễn khách, thật câm nín. Đám người kia xem xong không mua gì hết, đi thẳng.
Ban đêm, Miêu Nghị chui ra từ địa đạo, thấy Vân Tri Thu liền báo việc tốt Vân Ngạo Thiên đã làm.
- Hôm nay gia gia của nàng mới tới đã giết tiểu nhị của Khí Vân tông.
Vân Tri Thu giật mình hỏi:
- Thế có sao không?
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Sao cái gì, vừa lúc rơi vào tay Ưng Vô Địch, sao ta có thể để mặc gia gia của nàng chịu chết? Nhưng nàng nhớ nói rõ với gia gia nàng là nơi này không phải một mình ta nói là được hết, rơi vào tay Bích Nguyệt Phu Nhân thì rắc rối.
Vân Tri Thu gật đầu nói, biểu tình trầm trọng:
- Lát nữa ta đi nói chuyện.
Miêu Nghị vừa lên lầu vừa hỏi:
- Đã sắp xếp chỗ ở cho mấy người họ chưa?
- Mỗi người một động tiên, tạm thời vậy đi, chờ ngươi tìm chỗ cư trú cho họ rồi tách ra.
- Ngọc Nô Kiều ở động tiên nào?
Lại tới chọc nàng nữa?
Vân Tri Thu kinh ngạc hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị cười nói:
- Ban ngày ta nói rồi, tối nay muốn nàng ta thị tẩm.
Thấy Miêu Nghị ở trước mặt mình còn dám nói bằng phẳng như thế thì Vân Tri Thu biết chắc hắn không thật sự muốn làm.