Vân Tri Thu nhìn vị kia lúc động phòng suýt đánh nhau với Miêu Nghị, nàng dở khóc dở cười. Vân Tri Thu trợn trắng mắt với Miêu Nghị, đá hắn ra ngoài, nàng quay sang an ủi Ngọc Nô Kiều.
Miêu Nghị đi qua địa đạo về phủ thống lĩnh tìm Phục Thanh, Ưng Vô Địch, kêu hai người đi địa bàn của mình lặng lẽ mở ba cửa hàng, không cần lớn. Tiệm lớn rất hao tiền, và bắt mắt, chỉ cần có chỗ cư trú sắp xếp cho mấy phòng tiểu thiếp là đủ rồi. Cơ Mỹ Lệ, Ngọc Nô Kiều mỗi người một cửa hàng. Tần Vi Vi và Pháp Âm không hiểu việc đời thì một tiệm, cũng có thể chăm sóc cho nhau. Hồng Trần thì chỉ mong yên tịnh, không muốn quan tâm chuyện gì. Dù sao Hồng Trần đến từ Thiên Ngoại Thiên, đưa qua chỗ tỷ muội Lang, Huyên là được. Ba cửa hàng thì điều tiểu nhị chủ sự bên Vân Tri Thu, coi như tạm ổn.
Cửa hàng buôn bán cái gì thì Miêu Nghị không lo, hắn cũng không trông chờ bọn họ có thể kiếm ra tiền.
Miêu Nghị không tiện tự mình ra mặt đành nhờ Phục Thanh, Ưng Vô Địch âm thầm đặt mua, cố gắng đừng để ai chú ý.
Phục Thanh, Ưng Vô Địch thầm buồn cười, cảm thấy vị này mệt mỏi thật.
Ngũ thánh tìm nơi yên ổn xong cùng nhau đi dạo kiến thức phong tình của đại thế giới. Đến nơi lạ nước lạ cái nên bọn họ đoàn kết với nhau. May mắn trong Thiên Nhai người đến người đi, nhiều người đi theo nhóm nên ngũ thánh không gây chú ý.
Không thiếu giai đoạn mua đồ được, ưu tiên hàng đầu là tinh linh, tiện cho việc liên lạc với môn hạ đệ tử. Thứ hai là tinh đồ, Kim Thoa, Ngân Thoa.
Mua mấy thứ nhỏ này bằng vào túi tiền của ngũ thánh không đến mức mua không nổi, nhưng đông người cũng khổ.
Những vật phẩm tiêu hao một lần như Kim Thoa, Ngân Thoa thì rẻ, tùy tiện mua một đống chuẩn bị.
Nhưng tinh đồ giá trị ngàn vạn Hồng Tinh thì mấy vị thánh không chịu nổi. Một tinh đồ tương đương với ngàn ức Kim Tinh.
Trong cửa hàng Tinh Cân tông, bằng vào trạng thái của đám người Mục Phàm Quân sau khi xem hàng thì biết không thể thiếu tinh đồ khi đi trong đại thế giới.
Mục Phàm Quân nhìn đệ tử bên cạnh mình, phải mua cho Tông Trấn, An Như Ngọc mỗi người một cái, dù sao đã là cảnh giới Kim Liên, tuy thời cần dùng. Đường Quân, Nguyệt Dao thì tu vi chưa tới, tạm thời tiết kiệm chút.
Mục Phàm Quân giơ ba ngón tay với tiểu nhị:
- Cho ba cái.
Mục Phàm Quân có khác, lúc trước Miêu Nghị tự nhận là mình cũng có rủng rỉnh trong túi nhưng chạy vào đây thì không mua nổi, sau này phát tài mới đặt mua được.
Tiểu nhị lập tức gật đầu cười híp mắt, ngay tại chỗ ôm ba tinh đồ cho Mục Phàm Quân kiểm hàng, xác nhận không sai thì dẫn nàng ra quầy tính tiền.
Mục Phàm Quân ném các trữ vật giới chỉ ra, chưởng quầy xoe tròn mắt. Không có Hồng Tinh, toàn là Kim Tinh, ba ngàn ức Kim Tinh đủ cho chưởng quầy đếm mệt phờ. Tiền lẻ cũng là tiền, cùng lắm đi tiền trang đổi lại. Chưởng quầy kêu hai tiểu nhị đến đếm giúp.
Một hồi lâu mới thanh toán tiền hàng xong, Mục Phàm Quân ném tinh đồ cho An Như Ngọc, Tông Trấn, hai người cảm ơn sư phụ.
Đường Quân, Nguyệt Dao mắt thèm nhìn, biết thứ này rất mắc, hiện tại hai người chưa cần dùng.
Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu, Cơ Hoan mỗi người ôm tinh đồ thỉnh thoảng liếc nhau, bọn họ không giống Mục Phàm Quân chỉ mang hai đệ tử Kim Liên. Số đệ tử Kim Liên của ba người nhiều hơn Mục Phàm Quân một, hai người.
Vân Ngạo Thiên đứng đằng sau bọn họ xua đuổi:
- Ba ngươi mua không vậy? Không mua thì đừng mang cả đống người đứng che!
Mua cho đệ tử Kim Liên này mà không mua cho người khác thì không được, ba người cắn răng mua. Lúc trả tiền chưởng quầy lại lắc đầu, may mắn là tu sĩ, đổi lại phàm nhân đã đếm hoa mắt.
Vân Ngạo Thiên dắt các nhi tử, nữ nhi đi lên tính tiền, ôm một tinh đồ nhìn xong gật đầu nói:
- Thứ này không tệ.
Vân Ngạo Thiên cầm một cái đi ra quầy tính tiền.
Mới mua có một cái? Đám người Tàng Lôi nhìn nhau.
Mục Phàm Quân châm chọc:
- Càng sống càng keo!
Mới nói xong không lâu các nhi tử, nữ nhi của Vân Ngạo Thiên mỗi người ôm một tinh đồ đặt ở quầy tiền, mặc kệ tu vi có đến cảnh giới Kim Liên hay không. Đám Vân Quảng nhanh nhẹn ném tiền trả, không cần phụ thân của mình móc tiền ra.
Tính cả Vân Ngạo Thiên thì đám người Vân gia một hơi bỏ ra tám ngàn ức Kim Tinh.
Mục Phàm Quân mới ra tiếng châm chọc bị nghẹn lại, cảm giác mặt rát quá.
Đám người Tàng Lôi liếc nhau, một ngàn ức Kim Tinh nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, tiểu tử Vân gia từ khi nào đều giàu vậy?
Ra khỏi cửa hàng Tinh Vân tông, tiểu nhị cười híp mắt tiễn khách.
Vân Ngạo Thiên đi tới đầu đường, hỏi:
- Chỗ bán tinh linh ở đâu?
Vân Khiếu từng đến một lần chỉ một hướng, đi đằng trước dẫn đường:
- Đi thêm mấy con đường nữa.
Đám người Mục Phàm Quân đi chung, dọc đường nhìn đông ngó tây, bị sự phồn hoa của Thiên Nhai hấp dẫn.
So với tinh đồ thì tinh linh cũng rất hấp dẫn mọi người, đặc biệt là những người cần liên lạc như bọn họ.
Nhưng giá tiền tinh linh khá mắc, giá y như tinh đồ, cần một ngàn vạn Hồng Tinh. Nhưng tinh đồ thì một người mua một cái là đủ, tinh linh thì phải mua một đôi, không thì khó thể liên lạc.
Cơ Hoan ở trong cửa hàng cầm tinh linh xem xét, không kiềm được hỏi:
- Một cái chuông nhỏ mà mắc vậy sao?
Tiểu nhị cười xởi lởi:
- Tệ phái ăn cơm dựa vào thứ này, giá gốc luyện chế không nhỏ, tuy hơi mắc chút nhưng rất tiện cho liên lạc hai chiều. Năm trước khi tệ phái chưa phát minh ra tinh linh, nguyên Tu Hành giới tới lui giao lưu rất rắc rối, cần người chạy tới chạy lui truyền tấn. Không nói thách, nguyên thế giới đều biết giá tiền này.
Tiểu nhị suýt bảo đây là buôn bán độc nhất, ngươi mua hay không thì tùy.
Đương nhiên bán hàng độc cũng có khuyết điểm, đâu dễ ăn một mình, đút lót bôi trơn từ trên xuống dưới cũng là số chi tiêu khổng lồ.
Tư Đồ Tiếu ở một bên hỏi:
- Có một cái tinh linh mà có thể liên lạc cùng lúc với nhiều tinh linh khác không? Đỡ khỏi phải trên người mang một đống chuông.
Tiểu nhị chắp tay xin lỗi:
- Quý khách ánh mắt rất tốt, đã nhìn ra khuyết điểm của tinh linh, đây cũng là điểm Thiên Đình hy vọng chúng ta cải tiến. Tệ phái đang bỏ nhiều tài nguyên vào cải tạo thử, trước mắt chưa có tiến triển gì. Nhưng quý khách yên tâm, khi nào luyện chế ra được tuyệt đối sẽ không giấu riêng, chắc chắn sẽ lấy ra bán ngay.
Vân Quang rất là hào sảng lên tiếng:
- Lấy hai mươi cái cho ta!
Đám người Tàng Lôi nghe vậy giật mình. Đấy là hai vạn ức Kim Tinh!
Các cặp mắt nhìn hướng Vân Quảng, không biết gã mua một mình hay mua cho nguyên người Vân gia.
Vân Báo lên tiếng:
- Ta cũng lấy hai mươi cái.
Hai huynh đệ vừa mở miệng, trong ánh mắt nghi ngờ của đám người Mục Phàm Quân, các huynh đệ tỷ muội mở miệng đòi mỗi người lấy hai mươi cái.
Vân Ngạo Thiên lặng im một lúc, làm vố lớn:
- Cho ta một trăm cái!
Không phải đang khoe giàu, đúng là rất cần thứ này. Vân Ngạo Thiên cần liên lạc bên Đại Ma Thiên tiểu thế giới, rồi liên lạc giữa nhi tử nữ nhi với nhau, sau này lăn lộn trong đại thế giới không thể nào không xích mích với ai, chuẩn bị một ít trong tay rất cần thiết.