Phi Thiên

Chương 177-2: Nghịch chuyển (10)

Nhưng tốt xấu gì Dương Khánh cũng là cũng là phủ chủ một phủ, dù là tu vi Hà Vân Dã cao hơn nữa, nhưng đã bước vào hệ thống của Lục Thánh đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi, cũng không phải người nào muốn làm sao thì làm vậy, nếu không sẽ không còn thể thống gì.

Giống như Hùng Khiếu rõ ràng muốn giết Miêu Nghị, nhưng cũng chỉ dám động tay chân trong tối, vẫn không dám trắng trợn không kiêng nể giết chết Miêu Nghị.

Có phần chiến tích nơi tay này, Dương Khánh cũng không tin điện chủ Hoắc Lăng Tiêu không thấy, y và điện chủ Hoắc Lăng Tiêu lại không có thù oán gì, điện chủ cũng không cần đưa y vào chỗ chết.

Trận chiến này thay vì nói là tự vệ, còn không bằng nói là Dương Khánh đánh cho điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu xem, muốn cho Hoắc Lăng Tiêu hiểu mình hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm vị trí phủ chủ. Ngươi cũng không cần thiết cho rằng ta là cục bột có thể tùy ý vo tròn bóp méo, không tha cho ta, có thể chọn những phủ chủ khác dưới quyền Phùng Chi Hoán hạ thủ.

Hai bên đều lấy được vật mình muốn, Dương Khánh cầm ngọc điệp, nhìn Lưu Cảnh Thiên cùng cười, dáng vẻ ngầm hiểu trong lòng.

Lưu Cảnh Thiên hết sức hài lòng, e rằng nằm mơ cũng không nghĩ ra mình bị Dương Khánh lợi dụng một phen. Bị Dương Khánh bán đứng, vẫn còn đang đếm tiền giúp Dương Khánh.

Dương Khánh cũng không sợ y biết, ít nhất trong thời gian ngắn đối phương còn chưa biết, chờ đến khi đối phương biết rõ ràng, mình đã qua cửa ải trước mắt này. Sau đó muốn báo thù cùng lắm thì phóng ngựa tới đây, Dương Khánh ta sẽ bồi tiếp.

Nói đi thì nói lại, có thể bị mình lợi dụng như vậy, Dương Khánh cũng không cho là Lưu Cảnh Thiên có năng lực gây ra phiền phức giữa hai điện giống như mình đã làm. Gây ra phiền phức thì rất dễ, có thể làm cho mình thoát thân mới là quan trọng nhất.

Trận chiến này, nhân mã của Nam Tuyên phủ bao gồm hao tổn của Trấn Hải sơn trước đó, tổng cộng tổn thất hơn ba trăm nhân mã, coi như nhân mã của ba sơn đã hoàn toàn mất đi.

Lưu Cảnh Thiên cũng tổn thất hơn năm mươi người, không bao gồm một sơn hơn một trăm người trước đó bị Dương Khánh cho người âm thầm xử lý.

Chương Đức Thành bị giết không nói, thủ hạ hơn một ngàn nhân mã chết hơn tám trăm, gần trăm tên chạy trốn, còn có hơn hai trăm đầu hàng Nam Tuyên phủ.

Có hơn hai trăm tên tù binh bổ sung, tính đi tính lại Nam Tuyên phủ cũng chỉ hao tổn chừng một trăm người, tương đương với tổn thất của Trấn Hải sơn Tần Vi Vi.


Mặc dù trước đây Miêu Nghị muốn giết bọn Viên Chính Côn, nhưng bây giờ lại đỏ mắt thèm thuồng, đây là đang thèm tù binh của các sơn thu nhận.

Không đỏ mắt mới lạ, hắn đã trở thành động chủ trắng tay, không bổ sung nhân mã sao được? Chẳng lẽ sau này Đông Lai động không còn ai, hắn phải đi canh sơn môn, tuần sơn và làm việc vặt các loại sao?! Quản lý mười vạn tín đồ Đông Lai thành, không thể không có thủ hạ, trừ phi từ nay về sau Miêu Nghị không tu luyện nữa, đặc biệt làm việc.

Nhưng hắn là một động chủ trắng tay, thủ hạ chỉ còn mỗi mình Diêm Tu, không có nhân mã tiếp nhận hàng binh. Đến khi đánh xong những kẻ không chết đều bị người ta tiếp thu, coi như liều mạng một phen mà không có chút ích lợi nào cả.

Hắn nhìn lại Tần Vi Vi, nàng cũng đang giương mắt nhìn, nàng cần người nhiều hơn hắn, nhưng nàng cũng không có nhân thủ tiếp nhận. Trước đó chỉ lo dẫn dắt người đi theo sau lưng Miêu Nghị xung phong, nào có dư thừa người đi tiếp nhận tù binh.

Muốn tìm Tần Vi Vi giải quyết vấn đề, xem ra trước mắt là không cần trông cậy vào nàng, bản thân nàng còn lo không xong, Miêu Nghị chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

- Miêu huynh đệ!

Trong lúc đang cỡi Hắc Thán lộ vẻ thèm thuồng đi vòng quanh nhìn tù binh, chợt Miêu Nghị nghe có người truyền âm với mình.

Hắn quay lại nhìn về phía đám người bên cạnh, một khuôn mặt quen thuộc làm cho hắn sửng sốt, phát hiện không ai xa lạ, chính là chỗ quen biết cũ Trần Phi, trên người bị thương mấy chỗ, đang bị trông coi.

Miêu Nghị có vẻ mừng rỡ, hắn còn tưởng rằng Trần Phi đã chết lúc Dương Khánh tấn công Nam Tuyên phủ trước đây, cho nên mới bỏ mặc mẹ con Quý Tú Phương bất kể. Không nghĩ tới lại gặp y ở chỗ này, cũng trở thành tù binh chiến bại đầu hàng phe Dương Khánh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Phi nhìn Miêu Nghị có thể nói là bùi ngùi cảm khái. Lúc Tần Vi Vi bị vây, y cũng nhìn thấy Miêu Nghị một người một long câu đánh vào xông ra vô cùng hung hãn. Tiểu tử năm xưa mới vừa rời núi chỉ có một thanh thương gỗ, hôm nay đã trở nên uy phong lẫm lẫm như vậy rồi, bất quá mới mấy năm cũng đã thành động chủ Đông Lai động, nhìn lại mình thật là xấu hổ.

Miêu Nghị đang muốn tiến lên chào hỏi, lại phát hiện Trần Phi đã rơi vào tay Thiếu Thái sơn, trở thành tù binh của Thiếu Thái sơn.

Lập tức hắn kềm chế ý nghĩ tiến lên chào hỏi, cũng không dám tìm Hùng Khiếu cầu tình xin cho Trần Phi về Đông Lai động của mình. Ngay cả ba người Viên Chính Côn còn không giành được, đừng nói là Trần Phi. Chỉ cần hắn lên tiếng nói với Hùng Khiếu, nói không chừng sẽ hại tới Trần Phi, đến lúc đó không biết tên khốn kiếp Hùng Khiếu kia sẽ chơi đùa Trần Phi thế nào.


- Trần huynh, ta và sơn chủ Thiếu Thái sơn mà ngươi đầu hàng có chút ân oán, không tiện chào hỏi ngay mặt, xin hãy tha lỗi, nếu không ngược lại sẽ hại ngươi.

Miêu Nghị âm thầm truyền âm xin lỗi một tiếng.

Trần Phi truyền âm đáp lại:

- Ta đã thấy chuyện xảy ra lúc nãy, chính vì vậy mới truyền âm cho ngươi, hôm nay có thể nói là Miêu huynh thành người rồi.

- Trần huynh chê cười rồi, tạm thời Trần huynh hãy ở Thiếu Thái sơn trước, đến khi có cơ hội ta sẽ kéo ngươi về chỗ ta.

- Không cần phiền phức, có thể giữ được tính mạng đã coi như là đại may mắn trong bất hạnh, ở đâu cũng vậy.

- Trần huynh, để cho ngươi sống ở Thiếu Thái sơn còn có một chuyện khác muốn ngươi giúp một tay, ta sẽ không bỏ qua cho ba tên khốn kiếp Viên Chính Côn kia. Năm đó y hại chết Tào Định Phong, lần này lại chọc tới ta, ngươi trở về giúp ta để ý xem ba tên Viên Chính Côn kia bị phân đến chỗ nào ở Thiếu Thái sơn, tìm cơ hội đưa tin tức tới Đông Lai động.

Trần Phi ngẩn ra, vốn tưởng rằng Miêu Nghị tìm Viên Chính Côn tính sổ chỉ là vì chuyện của Đông Lai động, không nghĩ tới còn liên quan đến Tào Định Phong, không khỏi truyền âm hỏi:

- Tào huynh đệ chết dưới tay của Viên Chính Côn ư?

- Ngươi có chỗ không biết...

Lúc này Miêu Nghị kể lại tình cảnh lúc trước Viên Chính Côn để thủ hạ Phù Quang động đi chịu chết thay y.

Sau khi Trần Phi nghe xong cũng cau mày lại:

- Ta hiểu rồi! Miêu huynh, có một việc sợ là phải xin lỗi ngươi, chuyện bọn Viên Chính Côn tấn công Đông Lai động cũng có ta tham gia trong đó...

Y kể lại tình hình bắt đầu từ khi đi Đông Lai động tìm Diêm Tu, đến sau cứu đi Thiên nhi và Tuyết nhi qua một lượt.

Miêu Nghị cũng có thể thông cảm được chuyện này, bất quá chuyện khiến cho hắn vui mừng chính là Thiên nhi và Tuyết nhi lại vẫn chưa chết.