Vào lúc trở về phòng mình, Mục Phàm Quân đứng dưới mái hiên cân nhắc, đột nhiên Hồng Trần đi tới và nói:
- Sư tôn, phu thê Miêu Nghị đến.
Mục Phàm Quân phục hồi tinh thần nhìn sang, chỉ thấy Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng đi vào hành lang.
Đã xé rách da mặt, song phương gặp mặt không cần xưng hô thánh tôn gì đó, vẻn vẹn chỉ chắp tay, không gọi thẳng tên nàng là khách khí rồi, trước kia Miêu Nghị còn ở trước mặt nàng nói ‘ lão tử ’ đấy.
Ba người không đi vào phòng nói chuyện, đứng giằng co nhau một lúc, Mục Phàm Quân chắp tay hỏi:
- Có việc?
Lúc này không có người nào muốn chọc Miêu Nghị khó chịu, Vân Tri Thu bộ dạng phu xướng phụ tùy, Miêu Nghị cười vui vẻ, nói:
- Cầu hôn!
- Cầu hôn?
Mục Phàm Quân khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Cầu hôn ai?
Miêu Nghị nhìn sang Hồng Trần tiên tử yên lặng đứng cách đó không xa, lại gật đầu với nàng một cái.
Hồng Trần tiên tử hờ hững thanh tĩnh giống như người trong bức họa, đẹp một cách lặng lẽ như sương sớm ban mai.
Nếu như nói Tần Tịch đẹp lạnh lùng, như vậy Hồng Trần tiên tử đẹp thanh tĩnh.
Tần Tịch lạnh tới mức không quan tâm sự vật khác.
Hồng Trần tiên tử yên tĩnh từ trong tính cách, lẳng lặng ôn nhu, vừa nhìn đã biết rõ nàng là nữ nhân không tranh quyền thế, nếu không phải gặp chuyện không tránh được, nàng sẽ cứ như vậy mãi, chỉ yên tĩnh đứng ở nơi hẻo lánh, đẹp cũng tốt, xấu cũng được, không quan tâm có người thưởng thức hay không.
Mục Phàm Quân cau mày nhìn sang, Hồng Trần là đồ đệ nàng yên tâm nhất, yêm tâm không có dã tâm, Mục Phàm Quân lại ghét tính tình này, bởi vì bản thân nàng rất mạnh, ưa thích tranh giành, nàng cho rằng đồ đệ như thế không có tiền đồ.
Tuy trước kia yên tĩnh nhưng còn không đến mức như thế, Mục Phàm Quân biết rõ, từ khi tao ngộ kiếp nạn người nhà chết hết, Hồng Trần đã biến thành bộ dạng này, phải đuổi nàng mới đi, cho nên nàng không ưa thích tính cách của Hồng Trần.
Mục Phàm Quân ngẩn người, lại quay đầu hỏi Miêu Nghị:
- Nàng?
Miêu Nghị vẫn nghiêng đầu nhìn Hồng Trần cách đó không xa.
- Rất đẹp phải không? Ta đã sớm vừa ý nàng, hi vọng thành toàn!
Mục Phàm Quân không khó lý giải viêc này, tư sắc của đồ đệ nàng rõ như ban ngày, nam nhân động tâm là bình thường, Mục Phàm Quân chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ sợ không thích hợp? Hai nữ nhi sư tỷ của nàng là thiếp thất của ngươi, ngươi lại cưới nàng làm thiếp, chuyện này nên gọi là gì?
Miêu Nghị hỏi lại:
- Thời điểm ngươi gả hai con gái An Như Ngọc cho ta, có từng cân nhắc Nguyệt Dao là muội muội ta?
“...”
Mục Phàm Quân không thể phản bác, chậm rãi nhìn sang Vân Tri Thu:
- Nha đầu, hắn lại muốn nạp thiếp, ngươi không có ý kiến?
Vân Tri Thu khẽ mĩm cười nói:
- Hắn đã trưng cầu ý kiến của ta rồi, ta cũng không phản đối, dù sao trong nhà nhiều thêm một người không nhiều, ít đi một người cũng không ít.
Mục Phàm Quân cười lạnh, nói:
- Ngươi thật rộng lượng, ngàn vạn chớ miễn cưỡng mình trong việc này, nam nhân không sợ nữ nhân nhiều, có ba vợ bốn nàng hầu lại ưa thích tam cung lục viện, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng!
Vân Tri Thu trả lời:
- Nếu không suy nghĩ kỹ càng, ta cũng không đi theo tới đây, hôm nay chỉ xem ngươi đáp ứng hay không.
Ánh mắt Mục Phàm Quân nhìn chằm chằm vào Hồng Trần, cũng không thấy nàng nhìn Miêu Nghị, cảm thấy chán ghét, Mục Phàm Quân lại không có biểu lộ gì ra mặt, từ từ nói:
- Việc này không vội, ta cân nhắc một hai sẽ trả lời thuyết phục.
Nàng nói thế cũng không tính cự tuyệt.
Vì vậy Vân Tri Thu nhìn sang Miêu Nghị, hơi mỉa mai nói:
- Ngưu Nhị, ngươi không vội sao?
- Ách...
Miêu Nghị lập tức khoát tay nói:
- Không có vội hay không, tất cả do phu nhân an bài!
Cho dù vội cũng không dám nói ra, nếu không hắn sẽ mặt mũi bầm dập, lúc nãy mới vừa thi pháp tiêu trừ sưng tấy trên mặt.
Trước mặt hắn tỏ ra không vội, Vân Tri Thu mỉm cười nhìn sang Mục Phàm Quân, tỏ vẻ chờ ngươi trả lời thuyết phục.
Mục Phàm Quân trả lời thuyết phục rất đơn giản:
- Nha đầu, bằng bối cảnh xuất thân của ngươi không cần nhân nhượng như thế, nữ nhân ủy khuất giống như ngươi cũng hiếm thấy!
Nàng cũng là nữ nhân, nàng không tin Vân Tri Thu có thể thiệt tình nguyện ý nhìn phu quân cưới thêm nữ nhân khác.
Sắc mặt Vân Tri Thu bình tĩnh, không tỏ vẻ cái gì nhưng lời này lại làm nội tâm Miêu Nghị bùi ngùi, suy bụng ta ra bụng người, nếu như Vân Tri Thu có thêm nam nhân khác hắn cũng không chịu được, huống chi hắn còn liên tục cưới vào nhà.
Có một điểm hắn hiểu rõ, kỳ thật Vân Tri Thu mắng đúng, đánh cũng đúng, nếu nói sắc đẹp Hồng Trần tiên tử không làm hắn động tâm là nói dối, nam nhân không động tâm trước sắc đẹp khẳng định có bệnh, hắn cũng là nam nhân bình thường.
Thấy vậy, Mục Phàm Quân không dây dưa chủ đề này, nói với Miêu Nghị:
- Vì tiền đồ của ngươi, Vân nha đầu không tiếc đáp ứng ta đến Thiên Ngoại Thiên làm con tin, cưới được lão bà như vậy là phúc khí của ngươi, về sau nên đối xử tốt với Vân nha đầu một chút, đừng phụ lòng người ta.
- Làm con tin?
Miêu Nghị mờ mịt khó hiểu, hắn quay đầu nhìn sang Vân Tri Thu, bộ dạng nghi ngờ.
Vân Tri Thu khẽ giật mình, cũng không hiểu nên hỏi:
- Tại sao Tiên Thánh nói lời này? Ta đáp ứng đi Thiên Ngoại Thiên làm con tin khi nào?
Vốn chỉ thuận miệng đề điểm Miêu Nghị, Mục Phàm Quân nghe vậy cũng sửng sốt, cau mày nói:
- Trước kia Dương Khánh cầm thư của ngươi đến Thiên Ngoại Thiên đàm phán, vì đổi lấy ta ủng hộ, Dương Khánh nói ngươi nguyện ý đến Thiên Ngoại Thiên làm con tin, chẳng lẽ giả bộ?
- Có việc này?
Miêu Nghị hỏi Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu im lặng, ánh mắt lóe sáng, cười nói với Mục Phàm Quân:
- Cũng không phải giả, trước khác nay khác, ngươi không có thực hiện, ta không cần tuân thủ.
- Hừ!
Mục Phàm Quân hừ lạnh một tiếng, lại quay về chủ đề cũ:
- Ta sẽ suy nghĩ chuyện cầu hôn, sau đó sẽ trả lời thuyết phục.
Ý nàng là tiễn khách.
- Tốt!
Vân Tri Thu quay đầu kéo tay áo Miêu Nghị, nói:
- Là của ngươi sẽ là của ngươi, không phải của ngươi cũng không chiếm được, không nên nóng lòng, theo ta quay về.
Nghe xong câu này, nội tâm Miêu Nghị đổ mồ hôi lạnh, hai phu thê cùng rời đi.
Nhìn hai người biến mất, Mục Phàm Quân nhắm mắt suy nghĩ một lát, nàng nói:
- Hồng Trần!
Hồng Trần đứng cách đó không xa đi tới, nói:
- Có đệ tử!
- Ngươi cũng nghe phu thê bọn họ nói rồi chứ?
Mục Phàm Quân quay người nhìn sang phía nàng.
Hồng Trần không sợ hãi, lẳng lặng trả lời:
- Nghe được.
Mục Phàm Quân khẽ nói:
- Thật sự là không biết trời cao đất rộng, đệ tử bản tôn tùy tiện gả cho người khác đều làm chính thất, vậy mà muốn nạp đệ tử bản tôn làm thiếp, quả thực là làm càn! Nói đi cũng nói lại, con gái lớn không dùng được, nên lập gia đình cũng phải lập gia đình. Một nữ nhân đời này chưa nếm thử tư vị của nữ nhân chính là sống uổng cả đời. Nếu ngươi tình nguyện gả cho hắn, sư phụ cũng sẽ không ngăn cản, chỉ chúc phúc cho ngươi. Càng không ủy khuất ngươi, sẽ xử lý hôn lễ cho ngươi phong quang vô hạn.