Chắp tay đứng trong đình viện, đưa mắt nhìn ngũ thánh rời đi. Miêu Nghị quay đầu lại nói:
- Đại ca, huynh và Thu nhi thương lượng chuyện tiếp nhận Vô Lượng quốc đi. Bên Tinh Túc hải kia có khả năng sẽ điều người tới. Thuận tiện cũng đưa một ít nhân thủ cho Vi Vi, thu thập nơi này một chút, tạm thời đặt chân ở nơi này.
Hắn đã có chủ ý, đám người Hùng uy cũng không nói gì. Trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu rõ. Tuy rằng lão Ngũ xếp cuối cùng, nhưng mà mọi người đã coi lão ngũ là trung tâm, tiền đồ và lợi ích đều cột lên trên người lão Ngũ.
Miêu Nghị bảo mọi người gỡ chiến giáp xuống, hai tay chắp sau lưng đi dạo khắp nơi. Đây là lần đầu tiên hắn tới Vô Lượng quốc, cho nên chưa quen thuộc nơi này.
Về phần chút chuyện vụn vặt phía dưới, hắn không muốn hao tâm tổn trí, Vân Tri Thu sẽ giúp hắn sắp xếp thỏa đáng.
Mà Vân Tri Thu và bốn người Hùng Uy đem chuyện thương lượng xong xuôi, lại liên hệ với Dương Khánh bên kia. Sau đó bọn họ tìm Miêu Nghị ở trên đỉnh núi bên ngoài Vô Lượng cung, Vân Tri Thu nói:
- Ngưu nhị, chàng thực sự muốn đem gia gia thiếp đi Đại thế giới hay là có tính toán khác?
- Đại thế giới và tiểu thế giới, ta đã chịu đựng đủ giày vò từ hai phía rồi.
Đang thưởng thức phong cảnh bốn phía, Miêu Nghị quay người nhìn qua nàng, vươn tay kéo nàng vào trong lòng. Nhẹ nhàng hôn lướt qua tai nàng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhìn qua đôi mắt sáng ngời của Vân Tri Thu, Miêu Nghị nói:
- Dứt khoát mang bọn họ cùng đi tới Đại thế giới. Về sau Tiểu thế giới chính là địa bàn của chúng ta, chúng ta nói gì là đó,. Bình định đại thế giới, như vậy cũng giảm bớt phiền toái.
Vân Tri Thu trợn trắng mắt, chung giường chung gối nhiều năm, nàng còn không hiểu rõ trượng phu nàng sao? Người này gần đây làm việc ưa thích dùng phương pháp thô bạo truy cầu hiệu suất làm việc, gặp chuyện rất thích vung đao gây rối, sau đó lại quẳng đao, phủi tay làm chưởng quỹ. Những chuyện vụn vặt kia đều ném cho những người khác đi bận rộn.
Thí dụ như trước mắt, địa bàn Thần lộ và sắp xếp đội ngũ. Địa bàn Tinh Túc hải và sắp xếp đội ngũ, còn có địa bàn Vô Lượng quốc và đội ngũ ở nơi này, đều là chuyện tương đối phức tạp, hao tâm tổn trí. Kết quả Miêu đại quan nhân chỉ nói vài câu, còn lại đều ném cho đám người các nàng.
Chỉ cần nghe kết quả, nếu như kết quả không có làm cho hắn hài lòng, trở về sẽ giáo huấn một hồi, bảo làm cho tới khi nào hắn thỏa mãn mới thôi.
Theo các nói của phu quân nàng, ta tốn nhiều tiền nuôi một đống lớn người như vậy cũng không thể ăn cơm không, chuyện gì cũng cần ta tự mình động thủ, vậy ta nuôi bọn họ làm gì?
- Chàng không sợ đám người gia gia ở Đại thế giới sẽ tiết lộ bí mật Tiểu thế giới sao? Đường lui này chàng không muốn nữa sao?
Vân Tri Thu có chút lo lắng, phu quân nàng ở Đại thế giới đắc tội với không ít người. Hiện tại không có ai tới tìm phiền toái là bởi vì thời cơ chưa thích hợp, cũng không có nghĩa là về sau sẽ không có ai tới gây phiền toái.
- So với việc để cho ta lo lắng chuyện này, còn không bằng để cho bọn họ lo lắng chuyện này đi, sau đó ta sẽ có sắp xếp. Cái kia... Phu nhân, cảnh sắc nơi này không tệ, chọn ngày không bằng gặp ngày...
Ngữ khí của Miêu Nghị dần dần trở nên mập mờ, tay đã từng lưng Vân Tri Thu xuống tới mông nàng.
- Nào, một đường du sơn ngoạn thủy với Vi Vi còn chưa ăn no sao?
Nàng không chịu để cho hắn làm xằng làm bậy giữa thanh thiên bạch nhật mà gỡ tay hắn ra:
- Nói chính sự đi, Đại Ma Vô Song quyết bộ chữ Địa thiếp định chuẩn bị đưa cho gia gia thiếp. Thiếp muốn nghe ý kiến của chàng một chút. Nếu như chàng không tình nguyện, như vậy cũng bỏ đi.
Miêu Nghị lại rất thản nhiên nói:
- Ý kiến của ta là nàng phải nhận bộ chữ Nhân trước đã. Bằng không người chịu thiệt sẽ là nàng. Mặt khác tất cả chuyện khác đều do nàng tự mình sắp xếp. Nàng muốn chiếu cố bên Vân gia cũng là hợp lý, ta cũng không can thiệp.
Dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình, hai tay Vân Tri Thu ôm cổ Miêu Nghị, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút mê ly. Nam nhân này đối với nàng gần đây không phản đối, trong lòng nàng ngọt ngào. Cho nên nàng cũng thuận theo hắn một lần, ghé vào tai hắn, thấp giọng câu dẫn:
- Phía sau núi có suối nước nóng, chỗ đó tương đối kín đáo.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng vũ mị của nàng, trong lòng Miêu Nghị nóng lên. Hai mắt dáo dác nhìn chung quanh một chút, vẫy vẫy tay với một gã yêu tu phụ trách cảnh giới ở gần đó.
Yêu tu kia lướt tới, chắp tay nói:
- Ngũ gia.
Miêu Nghị ra vẻ chính khí nói:
- Ta và phu nhân có chút chuyện quan trọng cần trao đổi, phân phó xuống dưới. Phía sau núi không cho phép bất luận ai tiến vào, kẻ trái lệnh, chém.
- Vâng.
Yêu tu kia lĩnh mệnh gật đầu, hắn phát hện ra Miêu Nghị đã quang minh chính đại ôm Vân Tri Thu vẻ mặt đỏ rực bay đi. Hắn hiểu, không phải là có chuyện quan trọng gì muốn troa đổi, mà là có chuyện phòng the cần trao đổi. Hắn cũng chỉ có thể đi thông báo đề phòng bốn phái, không dám phá hỏng nhã hứng của Ngũ gia. Người phía dưới cũng không có biện pháp, tự nhiên phải vâng mệnh.
Vân Tri Thu phát hiện hôm nay Miêu Nghị chẳng biết tại sao lại có chút điên cuồng, thậm chí còn có chút cuồng bạo. Miêu Nghị mang theo chút lệ khí, đòi hỏi vô độ. Ban đêm, khi trở lại tẩm cung, Miêu Nghị lại lần nữa lôi kéo nàng điên cuồng một phen.
Bình minh ngày kế tiếp, hai người vẫn còn nằm trên giường ôm nhau ngủ. Mãi tới khi bên ngoài thông báo có ngũ thánh mang theo người đã tới đủ. Lúc này hai người mới đứng lên, Vân Tri Thu dung nhan tỏa sáng nhanh chóng hầu hạ Miêu đại quan nhân rửa mặt. Tình ý phu thê đều được Vân Tri Thu cẩn thận vun vén.
Sau khi ăn đống đồ ăn do Tần Vi Vi chuẩn bị ở bên ngoài, Miêu Nghị và Vân Tri Thu sóng vai, song song đi ra gặp mặt ngũ thành. Tần Vi Vi không đi ra cùng. Loại trường hợp này nên do chính thất như Vân Tri Thu làm chủ. Cũng chỉ có chính thất như Vân Tri Thu mới có thể ngang hàng với Miêu Nghị, không có chuyện của tiểu thiếp như nàng.
Tần Tịch có chút cau mày, nhưng mà không thể làm gì khác hơn, chính thất là chính thất, thiếp thất là thiếp thất, không thể đánh đồng với nhau được.
Miêu Nghị không mặc chiến giáp vẫn khí khái hào hùng, tư thái cao ngất, ngồi đó cũng có vẻ quý khí không thôi. Vân Tri Thu vẻ mặt như tỏa sáng, thân thể thướt tha, lại phối hợp với một bộ váy dài màu xanh, vũ mị mà cao quý. Trâm phượng lắc lư trên mái tóc mây của nàng.
Hai phu thê sánh vai xuất hiện trước mặt mọi người, có cảm giác tương xứng như trời và đất. Hai người khoác tay nhau đi ra, cũng có thể nhìn ra được tình cảm phu thê của bọn họ không tệ.
Nhìn khí sắc của Vân Tri Thu, người từng trải nhìn vào đã biết tối qua nhất định nàng đã có khoảng thời gian không tệ. Vân Ngạo Thiên tĩnh tọa trong hoa viên nhàn nhạt nhìn nàng, nhìn thấy trên mặt tôn nữ mơ hồ hiện lên vẻ hạnh phúc, nụ cười quả thực có thể so với hoa nở. Ánh mắt hắn nhìn Miêu Nghị lúc này mới thấy có chút thuận mắt một chút.