Vẫn là Vân Tri Thu nhìn ra nguyên nhân khiến cho Miêu Nghị giật mình im lặng, nàng âm thầm giải thích nghi hoặc, truyền âm nói cho hắn:
- Người như bọn họ ở Tiểu thế giới không có bằng hữu, chỉ có mấy người mới có thể ngang hàng nói chuyện với bọn họ. Nhưng người khác ngay cả tư cách nói cũng vô dụng. Song phương đấu nhau hơn mười vạn năm, lo lắng về đối phương hơn mười vạn năm, luôn do dự, đã sớm quen sự tồn tại của đối phương. Một người trong đó chết đi, quá đột ngột. Nói một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ cũng không đủ, ít nhiều có chút thất lạc, không có ý gì khác.
Thì ra là như vậy, Miêu Nghị bừng tỉnh, hắn còn tưởng rằng đám người này trong bóng tối có quan hệ không tệ, muốn liên thủ báo thù cho Phong Bắc Trần, vậy thì hắn phiền toái lớn.
Vân Tri Thu dùng pháp lực truyền âm tạo thành chấn động, rất nhanh đã khiến cho mấy người Vân Ngạo Thiên từ trong cảm khái tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại,mấy người này rất là thực tế, Cơ Hoan là người mở miệng đầu tiên:
- Miêu Nghị, giao ra thứ trên người. Nói rõ lai lịch của nó, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Tình huống không ổn, Vân Tri Thu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Miêu Nghị, ám chỉ Miêu Nghị đừng đứng gần năm người quá. Lùi lại một chút cũng có khoảng cách kịp phản ứng.
Ai ngờ Miêu Nghị lại thuận tay nắm lấy cổ tay nàng, ổn định nàng, không cho nàng lui về phía sau, còn cười đáp lời:
- Phong Bắc Trần cũng nói như vậy.
Cơ Hoan đưa tay vuốt vuốt chòm râu hình chữ bát của mình, nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Miêu Nghị nhìn về phía Vân Ngạo Thiên:
- Gia gia, nghe nói một mình người có thể chế trụ ba bọn họ. Không bằng chúng ta liên thủ đi. Người kiềm chế bọn chúng, ta lại đi làm thịt một tên. khi đó thiên hạ này ta cũng không tranh giành với người, tất cả đều là của ngươi. Sao nào?
Tay Vân Ngạo Thiên nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nói:
- Đề nghị này nghe không tệ.
Cơ Hoan, Mục Phàm Quân, Tư Đồ Tiếu, Tàng Lôi đều không nhịn được khóe miệng co quắp. Bọn họ phát hiện ra Phong Bắc Trần chết không phải là chuyện gì tốt, may mà Vân Ngạo Thiên lại bổ sung một câu:
- Nhưng mà như vậy cũng đâu phải là chuyện tốt gì chứ?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Được rồi, ta không nói giỡn với các ngươi nữa. Bốn các ngươi cũng đừng sợ, ta sẽ nói một chút chính sự với các ngươi.
Mục Phàm Quân cười lạnh nói:
- Chúng ta sợ ngươi hay sao?
Miêu Nghị không để ý tới nàng, trực tiếp kéo ghế ra, ngồi xuống, đối mặt với năm người:
- Một địa bàn nho nhỏ như Vô Lượng quốc này quả thực ta chướng mắt. Nói khó nghe một chút, thêm sáu thánh địa các ngươi vào cũng không đủ để ta nhét kẽ răng.
Tàng Lôi cười ha hả nói:
- Khẩu khí của Miêu thí chủ quả thực rất lớn.
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Khẩu khí của ta không lớn một chút nào. Là chính bản thân các ngươi giống như ếch ngồi đáy giếng. Đại hòa thượng, cho các ngươi nhìn một ít đồ, cho các ngươi mở mang tầm mắt.
Hắn ném một khối ngọc qua.
Trong mắt Tàng Lôi hiện lên vẻ nghi hoặc, những người khác đều nhìn về phía khối ngọc trong tay hắn.
Sau khi Tàng Lôi thi pháp xem xét, lại ngẩng đầu nhìn qua Miêu Nghị, nghi hoặc nói:
- Thiên đình, Ất Tử Vực, Thiên Nguyên tinh, Đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức Thiên Nhai... Có ý gì?
Tiểu thế giới còn không có khái niệm thiên đình kia. Chủ yếu là lúc vạn trượng hồng trần xuất hiện, khi đó Thiên đình còn chưa thành lập. Mọi người đội với đội ngũ thiên binh thiên tướng chỉ là một loại tôn xưng, cho nên Tàng Lôi nhìn vào có chút không hiểu. Kỳ thực người bên Đại thế giới kia cũng không biết có người gọi bên bọn họ là đại thế giới.
Nhưng mà Vân Tri Thu lại bị lời nói của Tàng Lôi làm cho giật mình, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị như nhìn thấy một người điên, âm thầm truyền âm:
- Chàng điên rồi. Tin tức này một khi tiết lộ, ngàn vạn lần bọn họ sẽ không buông tha cho chàng. Ngay cả một tia khả năng cũng không có. Cho dù là liều mạng cũng sẽ bắt lấy chàng.
Miêu Nghị tạm thời không để ý tới nàng, chỉ vào bản thân mình, nói:
- Ngưu Hữu Đức chính là ta. Chắc hẳn năm đó ngươi cũng từng nghe qua Ngưu Hữu Đức tạo thành huyết án Đồng La trại ở Tinh Túc hải. Chính là ta dùng tên Ngưu Hữu Đức tạo ra. Đại hòa thượng, trên tay ngươi là một phần pháp chỉ bổ nhiệm. Tệ nhân chính là Đại thống lĩnh Thiên nhai thuộc Thiên Nguyên tinh trong Ất Tử vực của Thiên đình. Đúng rồi, nói tới Thiên đình không có khả năng các ngươi không biết. Đại thế giới các ngươi có biết hay không? Thiên đình chính là Đại thế giới mà tiểu thế giới thường hay gọi. Hiện tại các ngươi hiểu rồi chứ?
Vân Tri Thu cảm thấy mình phát điên, người ta không hiểu, trượng phu nàng còn cố gắng giải thích rõ ràng. Nàng không cách nào tưởng tượng được hậu quả kế tiếp.
Đám người Hùng Uy canh giữ bên ngoài đình cũng kinh ngạc quay đầu nhìn vào trong đình.
Vạn Ngạo Thiên dường như không tin, tay cướp lấy khối ngọc trong tay Tàng Lôi rồi xem xét.
Hắn nhìn xong, Mục Phàm Quân lại đoạt qua, mọi người thay phiên nhau nhìn một vòng. Cuối cùng đều dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn qua Miêu Nghị. Nơi mà mọi người tha thiết ước mơ, trong lúc vô tình đã được tiết lộ. Bảo sao không khiến cho mọi người khiếp sợ cơ chứ?
Thanh âm trầm bổng, du dương của Vân Ngạo Thiên vang lên:
- Miêu Nghị, nếu như dám có nửa câu nói dối, ta sẽ không buông tha cho ngươi.
Miêu Nghị vắt chân chữ ngũ, cười xùy một tiếng:
- Lừa các ngươi có lợi gì chứ? Một năm bổng lộc của ta ở thiên đình cho dù lục thánh các ngươi cùng cộng lại cũng không bằng. Cái gọi là lục thánh các ngươi trong mắt chúng ta bất quá chỉ là trò cười. Một địa phương nhỏ bằng bàn tay sáu người xưng vương xưng bá. Cao thủ trong Đại thế giới tùy tiện tới có thể đập chết đám người các ngươi. Nếu như ta muốn đối phó với các ngươi, chỉ cần ra lệnh một tiếng, thiên binh thiên tướng kéo tới là lập tức khiến cho thế lực lục quốc các ngươi bị quét sạch, ngay cả cặn bã cũng không còn. Các ngươi lôi kéo một đám cương thi cho rằng đã có thể đối địch với đại quan thiên đình như ta sao? Các ngươi có biết thực sự tu sĩ trong Đại thế giới thế nào không? Thải Liên nhiều như chó. Pháp vực vô biên đi đầy đất. Ngươi nói các ngươi lấy gì chơi ta?
Ngưu Hữu Đức thổi da bò, Vân Tri Thu im miệng.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch nhìn nhau, Thải Liên nhiều như chó, pháp lực vô biên đi đầy đất? Đủ khoa trương. Đại thống lĩnh ở trong Thiên đình là quan rất lớn sao?
Trong mắt ngũ thánh hiện lên vẻ nôn nóng, nhưng mà rất nhanh lại suy tư. Không phải là bọn họ không có đầu óc, mà là có nhiều thứ vượt qua tư duy, quán tính của bọn họ.
Miêu Nghị ngồi đó, lại vỗ vỗ chiến giáp trên người mình, lại chỉ vào chiến giáp trên đám người Phục Thanh:
- Bọn họ đã sớm đi với ta tới Đại thế giới lăn lộn. Chiến giáp trên người chúng ta tùy tiện ném ra cũng có thể bằng toàn bộ gia sản của lục thánh các ngươi. Các ngươi cảm thấy ta còn phải đoạt địa bàn các ngươi sao? Ta đã sớm không còn muốn chơi với các ngươi, cũng không thèm thèm chấp các ngươi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Phong Bắc Trần kia tà tâm không dứt, các ngươi còn muốn chạy tới tham dự náo nhiệt. Thành thành thật thật làm lục thánh chẳng lẽ không được sao?