Phi Thiên

Chương 173-1: Nghịch chuyển (2)

Miêu Nghị ngẩn ra, sau khi định thần lại hiểu ra, trong lòng mừng như điên dại, đây là Dương Khánh đang bảo vệ mình, xem ra đã vượt qua được cửa ải khó khăn này một cách dễ dàng, không uổng công mình liều mình cứu con gái nuôi y ra, lúc này đáp:

- Tạ phủ chủ thành toàn!

Dương Khánh hừ một tiếng không nói lời nào, nhưng trong lòng thì buồn cười, đang suy nghĩ bây giờ Chương Đức Thành sẽ có dáng vẻ thế nào.

Y hết sức rõ ràng, lần này bất kể Miêu Nghị có ở Đông Lai động hay không cũng không ảnh hưởng tới quyết định của Thường Bình phủ, nên chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra, không có bất cứ quan hệ gì với chuyện tiểu tử này có ở đó hay không. Ngược lại tiểu tử này đột nhiên xuất hiện phá hỏng hết thảy kế hoạch của Chương Đức Thành, suy đoán Chương Đức Thành phải giận đến hộc máu

Y cũng biết nếu không phải Miêu Nghị đi ra ngoài kiếm được một thân đầy bảo bối trở lại, nếu một mực sống ở Đông Lai động, bằng vào thực lực Miêu Nghị chỉ sợ chưa chắc có thể thay đổi gì, nói không chừng đã tìm chết vô nghĩa lần này, Như vậy xem ra tiểu tử này len lén chạy đi Tinh Tú Hải ngược lại là chuyện tốt, đúng là tuy sai lầm nhưng vô tình giúp mình hóa giải được thế cục nguy hiểm.

Ban đêm, tuyết lớn dần, mặt đất trơn trợt dần dần có tuyết đọng.

Đại đội nhân mã dong ruổi không ngừng trong đêm tuyết, cũng chỉ có cước lực của long câu mới dẻo dai như vậy, đổi lại là thớt ngựa bình thường chỉ sợ đã sớm ngã lăn.

Thương thế Tần Vi Vi đã khôi phục, pháp lực tiêu hao cũng khôi phục năm sáu thành, ngồi long câu dĩ nhiên là không có vấn đề, đây là chuyện tốt, nhưng Miêu Nghị lại có chuyện không biết nói gì.

Bởi vì Thanh Mai Đại cô cô không nên đổi vật cỡi với hắn, nguyên nhân không vì gì khác, chỉ vì cước lực Hắc Thán mạnh mẽ, vật cỡi Thanh Mai chở hai người nàng và Tần Vi Vi có hơi theo không kịp đội ngũ.

Trước đó Tần Vi Vi bị thương, Miêu Nghị ôm nàng là vì không có cách nào khác, lúc này tự nhiên không tiện nam nữ ngồi chung trên Hắc Thán nữa. Đại cô cô mở miệng, Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là đổi Hắc Thán với vật cỡi của nàng.

Hắc Thán không nghe lời giống vật cỡi Thanh Mai, chủ nhân nói gì cũng phục tùng, người xa lạ ngồi trên lưng nó, nó hết sức không vui, Miêu Nghị phải cưỡng ép nó mới chịu nghe lời.

Cước lực Hắc Thán không thể chê vào đâu được, chở Thanh Mai cùng Tần Vi Vi vẫn không giảm tốc độ, đuổi theo đội ngũ không có chút vấn đề gì.

Ngược lại Miêu Nghị ngồi quen Hắc Thán mập mạp đột nhiên ngồi lên một thớt long câu gầy hơn, có vẻ không thích ứng.

Nhưng chuyện này đều không phải là trọng điểm, Miêu Nghị có vẻ không hiểu nổi rốt cuộc Dương Khánh muốn làm gì. Rõ ràng bảo là muốn tấn công Vạn Hưng phủ, lại vòng qua các lộ động phủ Vạn Hưng phủ, dường như không hề có ý tấn công. Dọc trên đường đi dẫn dắt truy binh Chương Đức Thành lượn quanh khắp cảnh nội Vạn Hưng phủ.

Không chỉ Miêu Nghị, những người khác cũng lấy làm hồ đồ.


Sơn chủ Bùi Tinh Tú chạy một mạch theo không nhịn được thử thăm dò ý đồ Dương Khánh lần nữa, ai ngờ câu nói đầu tiên Dương Khánh làm cho y thất vọng:

- Ngày mai trời sáng tự nhiên các ngươi sẽ hiểu rõ ràng.

Đừng nói thủ hạ của Dương Khánh, ngay cả thủ hạ của Chương Đức Thành cũng nổi lên lòng nghi ngờ, không biết Dương Khánh dẫn theo bọn họ lượn quanh ở Vạn Hưng phủ là có ý gì.

Dọc đường đuổi theo, thuộc hạ Chương Đức Thành là sơn chủ Mai Ngọc nhắc nhở:

- Phủ chủ, Dương Khánh dẫn theo chúng ta lượn quanh vòng vòng ở Vạn Hưng phủ, trong đó có thể có bẫy.

Y nói ra lời trong lòng mọi người, những sơn chủ khác nghe vậy cũng hưởng ứng:

- Đúng vậy! Phủ chủ, Mai Ngọc nói có lý.

Rất hiển nhiên, ý của mọi người đều có xu hướng bảo thủ, phải cực kỳ cẩn thận cuộc truy đuổi này.

Chương Đức Thành có thể nói lửa giận đầy bụng, kế hoạch của y không thể nói là không chu toàn bí mật, mắt thấy sắp sửa đại công cáo thành, ai ngờ xuất hiện tên nhãi từ đâu làm hỏng đại sự. Hiện tại thấy giọng điệu mọi người đều lộ ra ý muốn ngừng truy kích, trong lòng không thích, ngoài mặt lại cười ha hả nói:

- Nếu chúng ta thật sự dừng lại không đuổi nữa, đó mới thật sự là mắc bẫy của Dương Khánh.

Sơn chủ Thịnh Hoài Cương thỉnh giáo:

- Xin hỏi phủ chủ, đây là vì sao?

- Các ngươi cho là Dương Khánh có âm mưu trá ngụy gì sao?

Chương Đức Thành hỏi ngược một câu, nhắm vào đại đội nhân mã chạy thục mạng phía trước:


- Dương Khánh đang chạy thục mạng ngay dưới mắt chúng ta, nếu như y có động tác gì làm sao giấu giếm được mắt bọn ta? Nếu có bất trắc, bọn ta lập tức quay đầu bỏ đi, Dương Khánh có thể làm khó dễ được ta sao?

Lâm Húc Thiên nhắc nhở:

- Đại đa số nhân mã Dương Khánh cũng không đi theo, có phải Dương Khánh đang cố ý trì hoãn thời gian để cho bộ hạ bố trí bẫy rập, sau đó sẽ dẫn bọn ta vào ổ mai phục hay không?

Chương Đức Thành cười ha hả:

- Nhân mã phe ta bất kể là nhân số hay là thực lực đều không kém Dương Khánh, mai phục như vậy há có thể có bất kỳ hiệu quả nào đối với chúng ta, chỉ là liều mạng mà thôi! Nếu quả thật Dương Khánh mai phục như vậy, có thể nói vô cùng ngu xuẩn. Nếu y tụ tập nhân thủ còn có thể liều mạng với chúng ta một lần, phân tán thực lực mai phục chỉ có thể là chuyện nực cười. Chỉ cần đuổi theo sau Dương Khánh, lấy nhiều hiếp ít lao thẳng tới Dương Khánh, y chết đi rồi, bất cứ mai phục gì cũng là uổng công!

Nghe lời này, mọi người khẽ vuốt cằm hơi yên lòng một chút, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thật sự là có chuyện như vậy.

Bất quá Mai Ngọc vẫn có hơi nghi ngờ nói:

- Dương Khánh dẫn chúng ta lượn quanh cảnh nội Vạn Hưng phủ, y có thể có cấu kết gì với Vạn Hưng phủ hay không? Vạn nhất Vạn Hưng phủ xuất binh liên thủ với Dương Khánh thì phải làm sao?

Chương Đức Thành lắc đầu cười nói:

- Bọn ta bất quá mượn đường Vạn Hưng phủ, nước giếng không phạm nước sông, nếu Vạn Hưng phủ công kích chúng ta, không khác nào đại biểu Trấn Bính điện công kích Trấn Ất điện, phủ chủ Vạn Hưng phủ sao dám khơi mào chiến tranh giữa hai điện?

Mai Ngọc ngồi trên lưng long câu chạy nhanh suy nghĩ một chút cảm thấy cũng phải, bất quá vẫn hồ nghi nói:

- Vậy vì sao Dương Khánh lại dẫn chúng ta chạy quanh cảnh nội Vạn Hưng phủ?

- Thấy chúng ta đuổi đến cùng không buông, muốn quyết một trận tử chiến với chúng ta. Y đã lâm vào bước đường cùng, tự biết không địch lại, cho nên cố bày nghi trận. Có lẽ muốn làm cho bọn ta kinh nghi bất định, hù dọa bọn ta buông tha thôi không truy kích.

Chương Đức Thành cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn tả hữu:

- Vừa rồi các ngươi mới là suýt chút nữa mắc bẫy Dương Khánh.

Bọn Thịnh Hoài Cương lộ vẻ xấu hổ, lúc này chắp tay nói:

- Phủ chủ anh minh.

Nhưng Mai Ngọc vẫn tỏ ra cẩn thận:

- Nhớ trước đây Dương Khánh có thể công chiếm Nam Tuyên phủ chính là được Lam Ngọc môn đột nhiên tương trợ, ví như lần này Lam Ngọc môn xuất thủ lần nữa, sợ là không thể không đề phòng.