Nội tâm Miêu Nghị sợ hãi thán phục không thôi, hắn không phải chưa từng giao thủ với tu sĩ Kim Liên Ngũ phẩm, đối phương khinh địch như vậy làm hắn cho rằng Phong Bắc Trần sắp lật thuyền trong mương, hắn phát hiện là mình đánh giá thấp người ta, phát hiện lục thánh danh bất hư truyền, tay không tấc sắt có thể tiếp mười thương của mình, căn bản không phải đám tu sĩ Kim Liên ngũ phẩm trong Đại Thế Giới có thể so sánh.
Đồng dạng Phong Bắc Trần cũng đánh giá thấp Miêu Nghị, Miêu Nghị công kích ác liệt, Phong Bắc Trần liên tục vung vẩy hai tay áo ngăn cản không ngừng, hắn không ngừng bị mũi thương sắc bén đâm rách tay áo, suýt nữa hai cánh tay cũng bị đánh gãy.
Y phục trên người Phong Bắc Trần dùng tơ của băng tằm dệt thành, có thể lấy tơ của băng tằm dệt thành y phục rất không tầm thường, chỗ tốt cũng rõ ràng, nóng lạnh không sợ, thủy hỏa bất xâm, tính bền dẻo rất mạnh, phối hợp thêm pháp lực gia trì, đao thương kim tinh không phá được.
Phong Bắc Trần cũng chỉ có một cái này mà thôi, hắn bức bách Nam Cực, Bắc Cực lão tổ nghĩ biện pháp làm ra, không có khả năng tạo ra bộ thứ hai, cảm thấy phòng ngự bất phàm, ai ngờ Nghịch Lân Thương của Miêu Nghị sắc bén vượt qua hắn tưởng tượng, cứ hai ba thương là đâm rách áo của hắn.
Một bộ y phục cũng bỏ đi, tình cảnh của hắn hiện tại vô cùng nguy hiểm, làm cho Phong Bắc Trần có cảm giác chơi với lửa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa mất mạng, hắn không sợ không được.
Hắn nhanh chóng lui ra phía sau, thoát khỏi phạm vi thương thế của Miêu Nghị, không dám dây dưa tiếp.
Vừa thoát thân, phát hiện hai tay áo đã bị hủy một nửa, hai tay lộ ra tới cùi chỏ, nói có bao nhiêu khó coi thì có bao nhiêu khó coi, nếu hắn cố ý cũng bỏ đi, hết lần này tới lần khác là bị người ta đánh.
Mặt biển xa xa, một cơn sóng lớn qua đi, Tần Vi Vi ló đầu ra quan sát tình hình chiến đấu, trên người mặc chiến giáp.
Phương Tố Tố đề nghị Tần Vi Vi ba người đi mau, nhưng mà suy bụng ta ra bụng người. Nếu nam nhân của mình gặp sinh tử, cho dù chỉ có một tia tình cảm cũng không có khả năng mặc kệ sống chết của trượng phu chạy đi.
Mấy người đang lo lắng, lúc này nhìn thấy tình hình chiến đấu. Nhất là Phong Bắc Trần bị Miêu Nghị đánh luống cuống tay chân, đường đường Đạo Thánh lại bị Miêu Nghị đánh phải bảo vệ tính mạng, bốn nàng ngạc nhiên không nhỏ.
Bốn người không dám tin vào mắt mình.
Nội tâm Phương Tố Tố rung động khó có thể hình dung, cũng không ngờ thực lực Miêu Nghị mạnh như thế, có thể đối chiến Đạo Thánh Phong Bắc Trần, nàng phát hiện những lời mình nói lúc trước với Miêu Nghị không khác gì con cóc không biết trời cao đất rộng, chính mình có một ngày mạnh hơn hắn sao?
Cam Trạch Quang há hốc mồm, đó là Đạo Thánh Phong Bắc Trần cao cao tại thượng sao?
Tần Tịch cũng kinh sợ, nội tâm nói thầm, tại sao có thể như vậy?
Đường đường Đạo Thánh trong lục thánh bị tiểu bối đánh chật vật như thế, Phong Bắc Trần không biết giấu mặt mo vào đâu, sợ rằng truyền đi không ai tin.
Phong Bắc Trần thẹn quá hoá giận, hắn lật tay cầm một kiếm bản rộng.
Kiếm rộng chừng bốn thốn, dài ước chừng nửa trượng, cao bằng một người, toàn thân màu vàng hổ phách tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Phong Bắc Trần huy kiếm, không nói hai lời chém thẳng vào Miêu Nghị, muốn giết hắn cho thống khoái.
Mọi người kinh hãi nhìn cảnh này, trên đời này có thể làm cho Phong Bắc Trần xuất vũ khí ứng chiến chỉ vài người mà thôi, chỉ sợ cũng chỉ có năm thánh khác.
Ai ngờ khí thế Miêu Nghị không kém cỏi, Phong Bắc Trần lao tới, hắn cũng cầm thương tiến lên, hắn muốn va chạm liều mạng với Phong Bắc Trần.
Sắc mặt Phong Bắc Trần dữ tợn bổ một kiếm khí thế như cầu vồng, có khí thế khai thiên tích địa, đám người Tần Vi Vi hãi hùng khiếp vía.
Miêu Nghị lại xuất thương nghênh đón mũi kiếm.
Cạch!
Tiếng đứt gãy vang lên.
Đột nhiên Phong Bắc Trần phát hiện kiếm của mình bị cắt một nửa, kỳ thật cũng không phải cắt ra, hắn trơ mắt nhìn kiếm trong tay mình rung động mạnh khi va chạm với mũi thương, không chịu nổi nên gãy ngang.
Nói đùa gì vậy? Bảo kiếm của mình làm từ tinh kim tinh khiết đấy? Phong Bắc Trần không dám tin tưởng.
Miêu Nghị không khách khí, hắn thuận thế dời mũi thương đâm vào cổ họng Phong Bắc Trần.
Phong Bắc Trần cũng không phải ăn chay, một tay của hắn xuất hiện quái lực ngăn cản Miêu Nghị ám sát, tốc độ xuất thương của Miêu Nghị hơi chậm lại, Phong Bắc Trần cầm nửa đoạn kiếm chém tới.
Ầm!
Tiếng chấn nổ vang vọng thiên địa.
Điều này hợp ý Phong Bắc Trần, hắn vỗ kiếm lên báng Nghịch Lân Thương, hắn không tin báng thương cũng sắc bén như mũi thương, hắn muốn dựa vào tu vi chấn bay vũ khí của Miêu Nghị.
Hắn nhìn ra tiểu tử này xuất thương ổn và độc, tốc độ xuất thương như thiểm điện, tăng thêm bảo thương vô cùng sắc bén, hắn không dám tới gần Miêu Nghị.
Tu sĩ cảnh giới Kim Liên chênh lệch một cấp là chênh lệch không nhỏ, huống chi còn chênh lệch hai cấp.
Một kiếm chém trúng, quả nhiên Miêu Nghị không cách nào ổn định thân hình, hắn trực tiếp bạo lộ lưng mình trước đối thủ.
Thừa dịp một kích đánh tới lực đạo chưa hết, thân thể Miêu Nghị bất ổn, lại không có bảo thương sắc bén uy hiếp, Phong Bắc Trần cười lạnh, hắn lập tức cầm kiếm chém vào cổ Miêu Nghị.
Cho dù kiếm bị Miêu Nghị đánh gãy một nửa, bản thân kiếm cũng đủ dài, còn lại một nửa cũng đủ biến thành kiếm bình thường.
Đám Tần Vi Vi suýt nữa sợ hãi kêu to, hai tay Tần Tịch xoắn xuýt với nhau.
Phong Bắc Trần cười lạnh chém xuống, đột nhiên hắn không thể không dừng tay, nụ cười cứng ngắt, hắn luống cuống tay chân.
Miêu Nghị thật sự bị hắn đánh trúng báng thương nhưng không phải vô ý, mà là hắn cố ý nhào tới, hắn chủ động dựa thế, mượn nhờ lực đạo của Phong Bắc Trần lao tới, hắn thuận thương đâm vào cổ họng Phong Bắc Trần, hàn quang từ mũi thương lạnh buốt.
Chẳng những hóa giải lực công kích của Phong Bắc Trần, ngược lại mượn nhờ lực đạo của Phong Bắc Trần để tăng tốc.
Hắn không phải mới lần đầu tiên chiến đấu với người mạnh hơn mình, đối mặt cứng đối cứng với cường địch là ngu xuẩn, hắn đã tổng kết ra biện pháp ứng phó.
Phong Bắc Trần giật mình, chỉ chớp mắt ưu thế biến thành bị động, mũi thương đâm vào cổ họng mình.
Phong Bắc Trần nhanh chóng lui ra sau, thuận tay xoay kiếm ngăn cản mũi thương, khó khăn lắm mới tránh được đòn hồi mã thương của Miêu Nghị.
Miêu Nghị không buông tha, hắn lập tức đuổi giết!
Hai người lúc lên lúc xuống, cuối cùng một đuổi một chạy, chém giết rất mãnh liệt.
Bảo kiếm trong tay Phong Bắc Trần càng ngày càng ngắn, bị một thương của Miêu Nghị đánh nát, cuối cùng chỉ còn lại chuôi kiếm trong tay, vô dụng, hắn vung tay ném thẳng vào Miêu Nghị, thừa lúc Miêu Nghị đưa thương lên đỡ liền thoát khỏi thế công của Miêu Nghị.
Miêu Nghị đuổi theo, đuổi giết không bỏ, không biết làm sao, tốc độ phi hành của hắn lại không bằng Phong Bắc Trần.
Phong Bắc Trần quay đầu lại nhìn, vừa sợ vừa giận, hắn giận vì bị tiểu tử miệng còn hôi sữa bức chật vật như thế, hắn sợ bảo thương sắc bén trong tay Miêu Nghị, nếu có được thương và bảo giáp này, hắn chắc chắn như hổ thêm cánh. Lúc đó Ma Thánh Vân Ngạo Thiên chưa chắc ngăn được mình!