Phi Thiên

Chương 171: Tuyết rơi lần đầu (9)

Chương Đức Thành vừa hạ lệnh, đám nhân mã phía sau kể cả bản thân y cùng nhau ầm ầm xông xuống chân núi, tiếng vó của mấy trăm long câu vang vọng giữa núi rừng.

Bởi vì một Miêu Nghị xuất hiện, toàn bộ kế hoạch đã bị rối loạn. Vốn là những người này chờ Dương Khánh tới động thủ, nhưng nếu bây giờ không cản được Tần Vi Vi, để cho nàng trốn thoát, chắc chắn Dương Khánh sẽ không chạy tới đây tìm chết nữa.

Bây giờ chỉ có thể cản lại Tần Vi Vi được thì cản, không cản được vậy thừa dịp nhân mã Dương Khánh chưa đầy đủ còn có cơ hội đánh một trận lấy cứng chọi cứng, trả thêm chút tổn thất cố gắng giết chết Dương Khánh.

Thế nhưng trước đó Chương Đức Thành vì tránh làm cho Dương Khánh cảnh giác, đã để cho thủ hạ bốn lộ sơn chủ mở ra một góc lưới quá rộng.

Đợi đến khi bốn lộ sơn chủ nhận được linh thứu đưa tin, dẫn dắt người khẩn cấp lao ra chặn lại đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Miêu Nghị xông về phía trước ra ngoài phạm vi giăng lưới của bọn họ, lúc này chỉ còn cách điên cuồng đuổi theo sau.

Lúc này Miêu Nghị vì chạy trối chết có thể nói là không tiếc vốn gốc, chiến giáp trên người hắn và Hắc Thán thình lình ngọ nguậy một trận, hắn lấy mười sáu viên yêu đan nhất phẩm ra, cho mười sáu món pháp bảo cơ hồ cạn hết năng lượng cắn nuốt bổ sung năng lượng, muốn mau chóng khôi phục năng lực phòng ngự của pháp bảo mình.

Truy binh đuổi gấp, bây giờ hắn cũng không cách nào bình tĩnh lại khôi phục pháp lực tiêu hao và thương thế của mình, trong tay ôm Tần Vi Vi thỉnh thoảng quay đầu lại xem thử, thấy hai bên lại có thật nhiều truy binh ầm ầm xông ra, bèn phun một ngụm máu tươi trong miệng ra, kêu to với người phía sau:

- Chạy mau!

Tần Vi Vi nằm trong vòng tay hắn thỉnh thoảng mở mắt ra, yếu ớt nhìn trân trối vết máu dưới cằm hắn một hồi, cảm thấy mệt mỏi lại chậm rãi nhắm mắt lại, có thể nhìn ra ánh mắt nàng rất phức tạp.

Đám Công Tôn Vũ điên cuồng thúc giục vật cỡi mau chóng đuổi theo sau, đồng thời gánh vác nhiệm vụ phòng ngự phía sau.

Bọn họ phát hiện vật cỡi Miêu Nghị có tốc độ chạy rất đáng sợ, chở một thân trọng giáp tạm thời không cách nào trợ lực, trên lưng còn có thêm một người, nhưng chạy còn nhanh hơn long câu bọn họ một chút, bọn họ phải liều mạng thúc giục long câu của mình mới có thể miễn cưỡng đuổi theo.

Vốn là Công Tôn Vũ thấy Tần Vi Vi bị Miêu Nghị ôm vào trong ngực, trong lòng còn có hơi khó chịu đố kỵ, nhưng sau khi nhìn thấy cước lực của Hắc Thán cũng chỉ có thể dẹp cơn nóng giận.

Bọn họ chạy thục mạng một mạch, đại đội nhân mã phía sau đuổi theo một mạch, tiếng vó long câu ầm ầm, bụi mù đầy trời.


Gần nửa ngày sau, phía trước cũng có tiếng vó long câu ầm ầm chạy tới, bọn Miêu Nghị hết sức vui mừng, chỉ thấy Dương Khánh đã dẫn dắt nhân mã khẩn cấp chạy tới chi viện.

Hai bên vừa chạm mặt, ánh mắt Dương Khánh quét qua Miêu Nghị, lại rơi vào trên mặt Tần Vi Vi trong lòng hắn. Sau khi thấy nữ nhi đã được cứu ra không còn lo âu gì nữa, nhất thời phấn chấn tinh thần, vẻ lo âu trên mặt hoàn toàn biến mất, nở một nụ cười gằn:

- Hà Vân Dã lão tặc, dám ức hiếp ta, chẳng lẽ cho rằng Dương Khánh ta là cục bột, mặc tình cho y vo tròn bóp méo hay sao?! Ta cũng muốn xem thử ngươi có bản lãnh này không!!!

Thuộc hạ của y đã bày ra trận thế chuẩn bị nghênh chiến, ai ngờ Dương Khánh quả quyết hết sức, không hề quan tâm tại sao Miêu Nghị trở lại, cũng không quan tâm Miêu Nghị cùng với vật cỡi đều khoác chiến giáp khí phách, thậm chí không quan tâm thương thế Tần Vi Vi như thế nào, không nói một lời thừa nào vung thương hạ lệnh:

- Lui về!

Thủ hạ nhân mã lập tức theo y nhanh chóng quay đầu mà quay về, không hề giao phong với nhân mã của Chương Đức Thành, mặc cho bọn chúng đuổi theo sau.

Mà Dương Khánh nhanh chóng viết pháp chỉ vào từng miếng ngọc điệp, giao do Thanh Mai cùng Thanh Cúc lợi dụng linh thứu theo quân nhanh chóng truyền pháp chỉ cho nhân mã các sơn chưa kịp chạy tới hội hợp.

Sau khi chạy được trăm dặm, Dương Khánh thấy truy binh sau lưng vẫn theo sau không thả, đột nhiên vung thương chỉ về phía ngã ba trước mặt, ngang nhiên hạ lệnh:

- Các bộ nghe lệnh, theo ta xông thẳng vào cảnh nội Vạn Hưng phủ, gặp động cứ diệt, gặp sơn đạp bằng, công thẳng tới Vạn Hưng phủ!

Tất cả mọi người giật nảy mình, tấn công Vạn Hưng phủ dưới quyền Trấn Bính điện ư?

Miêu Nghị ôm Tần Vi Vi cũng lộ vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ là phủ chủ bị ép đến mức hóa điên rồi sao…? Vạn Hưng phủ cũng không phải là địa bàn Trấn Ất điện, dưới tình huống này, một phủ chủ nho nhỏ như y còn dám đánh tới địa bàn Trấn Bính điện gây chuyện ư?

Tất cả mọi người đều đang nghi ngờ có nghe lầm hay không, giữa Nam Tuyên phủ và Thường Bình phủ đánh giết nhau nói cho cùng vẫn là chuyện nội bộ Trấn Ất điện, có chuyện gì có thể giải quyết nội bộ với nhau. Nhưng đánh sang địa bàn Vạn Hưng phủ vậy thì lại khác, tính chất của Vạn Hưng phủ không giống, tương đương với đang gây hấn với Trấn Bính điện, hoặc là nói là đang tấn công Trấn Bính điện, có thể tưởng tượng được hậu quả chọc tới điện chủ Trấn Bính điện.


Sơn chủ Bùi Tinh Tú dưới quyền Dương Khánh cao giọng nói:

- Phủ chủ, nhân mã phe ta chưa tập hợp đầy đủ hết, ứng đối nhân mã Chương Đức Thành đã nguy cấp, cớ gì còn phải chọc thêm phiền phức nữa?

Dương Khánh cười lạnh nói:

- Cho dù là nhân mã chúng ta tập hợp đầy đủ hết rồi, lấy cứng đối cứng với Chương Đức Thành cũng không chiếm được phần hơn, cho dù là đánh thắng cũng là lưỡng bại câu thương.

Thanh Mai không nhịn được nhắc nhở:

- Phủ chủ, Vạn Hưng phủ thuộc về dưới quyền Trấn Bính điện, không thuộc về địa bàn Trấn Ất điện ta. Một khi chúng ta tấn công Vạn Hưng phủ nhất định sẽ chọc cho Trấn Bính điện giận dữ, chỉ sợ không phải là chúng ta có thể gánh nổi hậu quả.

Dương Khánh dẫn quân chạy nhanh hừ lạnh nói:

- Cơn giận của Trấn Bính điện có liên quan gì với ta, sẽ có điện chủ Đại nhân chúng ta chịu trách nhiệm, trách nhiệm lớn như thế há là phủ chủ nho nhỏ như ta có thể gánh vác?!

Mọi người á khẩu nghẹn lời, ai nấy đều bị phủ chủ làm cho hồ đồ, chỉ cảm thấy phủ chủ quá điên cuồng. Hành động này không giống như của vị phủ chủ bình thường tỉnh táo đa mưu có thể làm ra, chẳng lẽ là vì nghĩa nữ của y bị thương nên đã hóa cuồng chăng?

Tần Vi Vi yếu ớt đưa tay chạm vào Miêu Nghị một cái, Miêu đại động chủ cúi đầu nhìn xuống, chỉ nghe miệng nàng khẽ thốt ra hai chữ ‘Phủ chủ’.

Miêu Nghị hiểu ý của nàng, đây là muốn tiến lên có lời nói cùng phủ chủ.

Hắc Thán lập tức gia tốc tiến lên, dong ruổi đến bên người Dương Khánh.

Dương Khánh nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Vi Vi yếu ớt nói:

- Phủ chủ, không cần bởi vì thuộc hạ mà hành sự theo cảm tính, xin phủ chủ nghĩ lại!

- Vi Vi, con suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dương Khánh lắc đầu nói:

- Vốn ta vẫn tưởng chỉ cúi đầu nhẫn nhịn cho qua chuyện, nhưng sau khi trải qua chuyện này coi như ta đã hoàn toàn hiểu được, nếu không có thực lực, người khác sẽ cho là dễ dàng ức hiếp mình, cho dù là im hơi lặng tiếng như thế nào đi nữa cũng không cách nào thay đổi.