Có cần mang chuyện mình cấu kết với thương hội tự thú với Ngưu Hữu Đức hay không, tất cả phải xem ý của ông chủ sau lưng, trong thời gian ngắn, việc tại Thiên Nguyên tinh truyền ra khắp tinh không.
Vân Dung Quán, trong đình viện phía sau hòn non bộ, Vân Tri Thu ngồi ngẩn người si ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng im một lát, Thiên Nhi nói:
- Phu nhân, có nên hỏi đại nhân xảy ra chuyện gì hay không?
- Không hỏi, chờ hắn nguyện ý sẽ nói cho ta biết thôi.
Vân Tri Thu than thở, hơi có vẻ phiền muộn, khẽ lắc đầu đi vào trong phòng.
Phủ đệ Thiên Mão Tinh Quân, nơi này có một rừng rậm quy mô lớn, đột nhiên một đám nam tử trung niên bước chậm trên đường mòn, cao thấp mập ốm đều có, khí thế phi phàm, có khí độ của kẻ bề trên.
Nam tử đi ở giữa thân mặc cẩm y, lưng hùm vai gấu, ba sợi râu ngắn, người này không ai khác chính là Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán.
Mấy người cũng không biết đang nói cái gì, tóm lại người ở giữa chắp tay từ biệt tách ra khỏi mấy người khác.
Sau khi tiễn mấy đồng liêu, một lão bộc từ phía sau chạy tới gần Bàng Quán.
Đi ra khỏi rừng rậm xanh tốt, đi vào một đình đài lầu các xinh đẹp, nơi đây có một đống nam nữ đang đứng, bọn họ đều vây quanh phu nhân xinh đẹp, mọi người túm tụm nịnh nọt, líu ríu đang nói cái gì đó.
Nhìn thấy nhóm người này, Bàng Quán cau mày, hắn muốn tìm đường khác đi qua, ai ngờ phu nhân mắt sắc nhìn thấy hắn từ xa, lập tức hô:
- Lão gia! Lão gia dừng bước!
Bàng Quán dừng bước, phu nhân vẫy tay cho đám người giải tán, nàng dẫn một thanh niên mặt trắng môi hồng đi tới.
Đến gần, Hoa Quý phụ nhân thi lễ sau đó cười nói:
- Lão gia!
Thanh niên chắp tay hành lễ.
- Dượng!
Hoa Quý phụ nhân không phải người khác, nàng là chính thất phu nhân Diệp Như Diễm của Bàng Quán, tư thái nhẹ nhàng, mặt như hoa hải đường, là mỹ nhân tuyệt sắc. Trên thực tế người đến địa vị như Bàng Quán không thiếu thê thiếp tuyệt sắc, tư sắc tầm thường không thể lọt vào mắt bọn họ, tinh không mênh mông, chúng sinh vô số, bằng vào thân phận địa vị của bọn họ, người bình thường mong muốn sắc đẹp không thể cầu, đối với bọn họ mà nói đây là việc dễ dàng, chỉ là chuyện một câu mà thôi..
Thanh niên bên cạnh Diệp Như Diễm chính là Diệp Nhân Tuấn mà Diệp Tầm Cao muốn giới thiệu với Miêu Nghị.
- Ân!
Bàng Quán gật đầu, hắn lườm hai người, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, ánh mắt hơi thâm trầm xoay người rời đi.
- Phu nhân, Nhân Tuấn thiếu gia!
Lão bộc Trần Hoài Cửu hành lễ với hai người, cũng không có nói nhiều, tiếp tục đi theo sau lưng Bàng Quán.
- Lão gia, thiếp thân có chuyện muốn nói.
Diệp Như Diễm bước theo.
Bàng Quán không có hứng thú, qua loa nói:
- Có chuyện gì chờ sau khi ta tan triều hội Thiên đình rồi nói sau.
- Ôi lão gia, có người lấn lên đầu chúng ta, việc này ngươi không thể không ra mặt, thiếp thân không chờ được.
Diệp Như Diễm giữ tay áo hắn lại.
Bàng Quán đành phải dừng bước, hất tay áo rồi nói:
- Ta còn có chính sự, có lời gì nói mau.
- Uống nhầm thuốc? Ta chọc ngươi giận sao?
Diệp Như Diễm tức giận lườm hắn, nói:
- Ta nói với ngươi, cửa hàng gia đình chúng ta tại Thiên phố Thiên Nguyên tinh bị người ta niêm phong, đồ vật trong cửa hàng bị cướp sạch, tiểu nhị cũng chết không còn một mống, nếu ngươi không đòi công đạo việc này, gia đình chúng ta không biết giấu mặt vào đâu. Ngươi là đồng liêu với Nhân Sửu Tinh Quân, giao hảo lẫn nhau, thủ hạ cấp dưới của hắn không nể tình, việc này cần ngươi ra mặt kêu gọi.
Nhân Sửu Tinh Quân tên là Minh Diệu Không, hắn là thủ trưởng của Thiên Nguyên Hầu, Thiên Nguyên tinh nằm trong phạm vi quản lý của Nhân Sửu Tinh Quân.
Không nói chuyện này khá tốt, vừa nói chuyện này Bàng Quán cười lạnh, hắn chấp tay sau lưng rồi nói:
- Ta muốn hỏi ngươi, ta nghe nói trước kia có một đám phu nhân cáo trạng Minh Diệu Không, có phải ngươi cũng có phần? Nghe nói còn do ngươi cầm đầu?
Sắc mặt Diệp Như Diễm hơi mất tự nhiên, nàng lại kéo Diệp Nhân Tuấn sau lưng tới.
- Nhân Tuấn tuổi trẻ tài cao, lớn lên tuấn tú lịch sự, hôm nay tu vi cũng tốt, ta đã bao nhiêu lần nói với ngươi tìm cho hắn vị trí phù hợp. Ngươi chỉ nói sẽ an bài, chờ mấy chục năm không có động tĩnh, ta nghe chưởng quầy cửa hàng tại Thiên phố Thiên Nguyên tinh chào hỏi, hắn nói sẽ cầm theo lễ vật đi an bài, cũng không lãng phí mặt mũi của ngươi, ai ngờ gặp phải con rệp cứng miệng, một tiểu tiểu thống lĩnh lại dám to gan lớn mật thu lễ không làm việc, ta phải cho hắn vài phần sắc mặt để xem.
Diệp Nhân Tuấn bị kéo sợ hãi nhìn Bàng Quán, hắn không dám thở mạnh, dù sao Bàng Quán quyền cao chức trọng, khí thế dọa người.
Bàng Quán khó hiểu nói:
- Ta đã nói với ngươi việc của Nhân Tuấn không phải lúc, bảo các ngươi chờ một thời gian ngắn, ngươi còn bám theo ta mãi, có phải ngươi xem lời ta như gió thoảng bên tai hay không?
Diệp Như Diễm dậm chân, nói:
- Tại sao ngươi vẫn không rõ, ta nói bên Thiên phố, Thiên phố các nơi có liên quan lợi ích nhiều nơi, bình thường nhét người vào chỉ làm người khác tức giận, vừa vặn có cơ hội trong Thiên Nguyên tinh, nếu ta không nắm chắc cơ hội sẽ bị người khác cướp đi, khi đó hối hận cũng không kịp. Ai ngờ gặp phải tên chó chết ăn cứng không ăn mềm, hoành hành bá đạo dám đen ăn đen, thật tức chết ta mà.
Bàng Quán ngẩng đầu nhìn trời, hắn thở dài một hơi, tận bình ổn cảm xúc của nàng, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết hắn là người nào hay sao? Đó là tử giáp thượng tướng nhất tiết mà Thiên Đế vừa ngự phong không lâu, ngươi đi chọc hắn? Đầu óc đám nữ nhân các ngươi bị chó ăn, có phải ăn no không có việc gì làm nên gây chuyện hay không?
- Bàng Quán, miệng ngươi sạch sẽ một ít!
Diệp Như Diệp tức giận, nam nhân của mình nói nàng như vậy trước mặt cháu trai, thật sự không chịu nổi, giọng nói lớn hơn vài phần:
- Không phải chỉ là tử giáp thượng tướng nhất nhất sao, Thiên Đế ngự phong rất nhiều người, các ngươi ném bỏ sau lưng còn ít sao? Làm như ta không biết? Ngươi thật biết điều, chúng ta đang ăn thiệt thòi, ngươi không tìm mặt mũi về còn nổi giận với ta...
Nàng không ngừng cằn nhằn, đôi má Bàng Quán run rẩy vài cái.
Ba!
Đột nhiên một cái tát nhanh như tia chớp xuất hiện, đánh vào mặt Diệp Như Diễm.
Rốt cuộc Bàng Quán không áp chế được lửa giận tát một cái, Diệp Như Diễm ngã ngồi xuống đất, khóe miệng còn có máu chảy ra, nàng ngẩn người khi bị đánh.
Diệp Nhân Tuấn đứng bên cạnh nom nớp lo sợ, không biết nên làm gì cho phải.
Lão bộc Trần Hoài Cửu nhanh chóng đi tới vịn nàng dậy.
Bàng Quán tức giận khó tiêu, tức giận chỉ vào Diệp Như Diễm:
- Ngươi không biết cái gì gọi là gần vua như gần cọp sao? Một khi sơ ý là nhà hủy người chết, chẳng lẽ ngươi muốn trở thành tội phạm bị xét nhà diệt tộc sao? Ngu phụ! Ngu không ai bằng!
- Bàng Quán, ngươi dám đánh ta!
Diệp Như Diễm phục hồi tinh thần, nàng lập tức phát điên, lập tức bỏ qua lão bộc xông tới kéo vạt áo Bàng Quán, không ngừng xô đẩy:
- Ngươi không có lương tâm, ngươi có thể có hôm nay, Diệp gia ta chết bao nhiêu người! Hao hết tài lực, chảy hết máu tươi mới đưa ngươi lên vị trí hiện tại, hôm nay một cháu trai của ta không có chức vị, chỉ muốn ngồi lên chức thống lĩnh thì có gì sai? Ngươi còn dám đánh ta! Ta liều với ngươi... Ta...