Ba người thấy Miêu Nghị vẫn bình dị gần gũi như xưa, không bày ra bộ dáng cao cao tại thượng thì thầm thở phào. Không khí nơi này gây áp lực cho loại người có thân phận như bọn họ, không dám lỗ mãng.
Nghênh ba người đi vào, chia chủ khách ngồi xuống chính sảnh, BảoLiên đưa trà lên.
Khách sáo một phen rồi Miêu Nghị móc ra một khối ngọc điệp tinh xảo nói:
- Ban huynh, Khấu đại thống lĩnh đã làm tốt vụ lật lại vụ án cho phu phụ các người, đây là xá lệnh của Thiên Đình, mời hiền khang lệ xem đi.
Ban Nguyệt Công cầm lấy xem, mắt lộ tia vui mừng, đưa cho Thanh Mi coi.
Dù trước khi đến đã được Miêu Nghị truyền tấn, biết sự việc làm ổn thỏa rồi nhưng thấy xá lệnh chính thức của Thiên Đình khiến Thanh Mi khóc, mừng muốn khóc.
Phu phụ đứng dậy vái dài:
- Tạ ơn lớn của đại thống lĩnh!
- Đừng đa lễ!
Miêu Nghị tiến lên dìu, cười nói:
- Hai vị từ nay là thân tự do, đáng vui đáng mừng.
Phu phụ tiếp tục luôn miệng cảm ơn. Từ Đường Nhiên đã hiểu, thì ra chuyện này liên quan tới Khấu Văn Lam, hèn gì khiến tội phạm truy nã cũng góp sức cho mình.
Không thể tránh khỏi tiệc mừng, tiệc tàn, Hoàng Khiếu Thiên hớn hở chạy theo Từ Đường Nhiên.
Đến phủ thống lĩnh khu tây thành.
Hoàng Khiếu Thiên nịnh nọt một đống, nhắc lại chuyện cũ:
- Từ thống lĩnh lúc trước nói chuyện cửa hàng kia, không biết...
Vẻ mặt Hoàng Khiếu Thiên mong chờ.
Từ lúc rời xa Miêu Nghị thì Từ Đường Nhiên lại ra vẻ thống lĩnh kiêu căng, gã bưng tách trà, bắt chéo chân ngồi.
- Cửa hàng sao?
Từ Đường Nhiên liếc Hoàng Khiếu Thiên:
- Lão Hoàng, ngươi nên biết cửa hàng Thiên Nhai không dễ kiếm được.
- Đúng đúng đúng.
Hoàng Khiếu Thiên cúi đầu khom lưng:
- Nếu dễ tìm thì đã không phiền Từ thống lĩnh.
Từ Đường Nhiên cao ngạo lạnh nhạt nói:
- Ta ra mặt tìm một cửa hàng cho ngươi thì không khó, vừa lúc chỗ của ta có mấy cửa hàng làm sai chút chuyện bị phong. Nhưng cửa hàng đó không phải của ta, khoản tiền cũng ghi vào sổ sách công. Nên tiền mua cửa hàng này e rằng ngươi phải tự bỏ ra.
Cơ mặt Hoàng Khiếu Thiên cứng ngắc, thầm nghĩ: Chẳng phải ngươi nói sẽ vô điều kiện cho ta một cửa hàng sao? Vì sao bây giờ bắt ta móc tiền?
Hoàng Khiếu Thiên hỏi dò:
- Muốn bao nhiêu tiền?
Từ Đường Nhiên tùy tiện báo giá. Hoàng Khiếu Thiên nghẹn họng. Gã là tán tu, không có quyền không có thế, đào đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu không thì lúc trước đã chẳng tìm các ngươi đòi phí đi đường rồi bị bắt.
Nhưng đi phải nói lại, cửa hàng Thiên Nhai có tiền chưa chắc mua được, bỏ lỡ cơ hội này về sau có thể sẽ không còn nữa.
Hoàng Khiếu Thiên cứng rắn nói:
- Được rồi, nhưng làm phiền người giữ lại một gian cho ta, cho ta chút thời gian để ta tìm cách mượn tiền. Có cửa hàng làm tin thì chắc không khó mượn tiền, nhưng ta không mua nổi diện tích quá lớn, cho ta một tiệm nhỏ nhất là được.
Từ Đường Nhiên khinh thường nói:
- Không phóng khoáng, ta đề nghị ngươi muốn mua thì chọn cửa hàng lớn chút.
Hoàng Khiếu Thiên nhăn nhó nói:
- Dĩ nhiên ta muốn cái lớn nhưng ta sợ không mượn được nhiều tiền.
Từ Đường Nhiên cười nói:
- Ta có cách giúp ngươi bớt được nhiều tiền, không biết ngươi muốn nghe?
Mắt Hoàng Khiếu Thiên sáng rực nói:
- Tiểu nhân rửa tai lắng nghe.
Từ Đường Nhiên ngoắc tay, Hoàng Khiếu Thiên nhanh chóng chạy lại.
Từ Đường Nhiên nói nhỏ:
- Ta tìm cách vận tác giảm mười phần trăm giá cho ngươi, để ngươi lấy giá chín mươi phần trăm, thiếu bớt mười phần trăm cũng là số tiền lớn, đây là ta giúp đỡ ngươi. Còn lại chín mươi phần trăm ngươi không cần trả đồng nào, chỉ cần tìm cách kiếm người kết phường với nhau gom tiền mua, cùng nhau mua một cửa hàng thì chắc chắn sẽ có người chịu kết phường với ngươi, kiếm số tiền này không khó. Chờ ngươi mang những đồng bạn này đến Thiên Nhai thì tìm cách giấu hàng cấm trong tiệm, báo cho ta biết một tiếng, ta sai người đi điều tra, miễn có chứng cứ xác thực là bắt hết các đồng bạn của ngươi ngay, khi đó họ muốn chối cũng không được. Vào đại lao rồi đừng mơ sống đi ra ngoài, lúc đó ngươi không mất một đồng nào cũng có được cửa hàng.
Hoàng Khiếu Thiên kinh vi thiên nhân nhìn Từ Đường Nhiên:
- ...
Hoàng Khiếu Thiên xoe tròn mắt, cảm giác tràn đầy khó tin, cơ mặt co giật hỏi:
- Chuyện này thích hợp không?
Từ Đường Nhiên bình tĩnh nói:
- Không có gì không thích hợp, mấu chốt là ngươi chọn đối tượng kết phường cho tốt, đừng kiếm người có bối cảnh là được, miễn cho chuốc rắc rối cho mình. Chờ cửa hàng của ngươi mở ra, có ta chiếu ứng thì sẽ không ai gây sự với ngươi. Nên yêu cầu của ta không cao, chiếm năm mươi phần trăm cửa hàng của ngươi là được. Ngươi cũng biết là thân phận của ta không tiện trực tiếp lấy cửa hàng kinh doanh, không thì ta đã sớm tự mình làm, không có phần của ngươi. Hơn nữa ta nghĩ tình bằng hữu nên mới đặc biệt quan tâm ngươi, người khác làm gì có chuyện tốt như vậy. Ta làm chuyện này giúp ngươi cũng gánh phiêu lưu.
Lúc trước tặng quà nặng chúc Miêu Nghị thăng chức, lại phải tặng quà nặng chúc Mộ Dung Tinh Hoa việc vui lớn, Từ Đường Nhiên cần tìm cách kiếm về cả vốn lẫn lời.
Ngươi còn muốn chiếm một nửa?
Hoàng Khiếu Thiên há hốc mồm, lòng chỉ có một câu: Đen, đen quá, đen thùi lùi!
Nhưng nói đi phải nói lại, không cần bỏ ra đồng nào mà được ích lợi lớn như thế thì không có gì không tốt, cùng lắm là ra ngoài chạy chân lừa bịp người.
Cuối cùng Hoàng Khiếu Thiên đồng ý, thầm cảm thán có quyền có thế thật dễ phát tài.
Hoàng Khiếu Thiên quyết định sau này ôm đùi Từ Đường Nhiên đi theo gã lăn lộn. Cẩu quan này vô sỉ chắc còn có cơ hội phát tài khác, không ăn được thịt thì húp chút cháo cũng tốt.
Bên phu phụ Ban Nguyệt Công, Miêu Nghị cùng ngồi trong đình uống trà quan tâm về tương lai của hai người.
- Sau này hai vị có tính toán gì không?
Ban Nguyệt Công cười nói:
- Không có tính toán gì, sau này Thanh Mi không phải trốn tránh nữa là đủ rồi.
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Nếu hai người đồng ý thì ta tìm cách cho phu thê các người tham gia Thiên Đình, hiệu lực dưới tay ta. Không biết ý của hai vị thế ào?
Miêu Nghị có lòng chiêu lãm, nhìn trúng thần thông của Ban Nguyệt Công. Rừng Vong Ưu suýt toi đời cho đến nay Miêu Nghị vẫn không quên.
Phu phụ nhìn nhau.
Thanh Mi lắc đầu từ chối:
- Phu phụ ta xin nhận ý tốt của đại thống lĩnh, nhưng đại nhân cũng biết xuất thân của Thanh Mi. Thanh Mi đã kiến thức nhiều đủ loại trong Thiên Đình, không muốn lại bị cuốn vào trong đó nữa, bị rắn cắn một lần sợ dây thừng mười năm, Thanh Mi sợ.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Nếu vậy thì ta không ép.
Miêu Nghị lại nói:
- Vậy đi, ta tìm một cửa hàng trong Thiên Nhai cho hai vị, cũng có thu nhập, tốt hơn là trốn trong rừng Vong Ưu.
Khác với Từ Đường Nhiên, Miêu Nghị không nhắc tới tiền bạc, hắn định bỏ tiền ra mua tặng cho phu phụ. Con người của Miêu Nghị là thế, miễn là bằng hữu thật sự, nên hỗ trợ thì hắn sẽ cố gắng hết sức mà không đòi điều kiện gì. Huống chi bằng vào tài lực hiện giờ của Miêu Nghị mua một cửa hàng không quá xa xỉ.