Miêu Nghị chửi: Cút! Bên Vân Dung quán thì ta tự giải quyết được, không cần ngươi quan tâm, ngươi dám đụng vào một ngón tay là ta chặt tay ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, thả Tuyết Linh Lung ngay. Nếu hôm nay ngươi dám đụng vào nàng thì đừng trách ta không nghĩ tình cũ! Thiên hạ có nhiều nữ nhân, sau này đừng đụng nàng, bớt gây rắc rối cho lão tử đi!
Miêu Nghị nói xong cắt đứt liên lạc, mặc kệ Từ Đường Nhiên kêu cỡ nào hắn cũng không quan tâm.
Từ Đường Nhiên cất tinh linh, nhìn tuyệt sắc trước mắt, gã cắn răng khó thể dứt bỏ.
Từ Đường Nhiên nhịn đau hét lớn một tiếng:
- Người đâu!
Lý Thường Tại lại lao vào, nhìn Tuyết Linh Lung, không biết chuyện gì nữa đây. Lý Thường Tại mới chắp tay chưa nói gì Từ Đường Nhiên đã xoay người vung tay lên.
- Đưa người về!
Từ Đường Nhiên không cho biết lý do, thở phì phì vào trong nhà.
Lý Thường Tại ngạc nhiên, sau đó đăm chiêu, chắc có người ra tay cứu nữ nhân này, thống lĩnh đại nhân mà còn không dám chọc thì gã càng không dám đắc tội.
Lý Thường Tại vươn tay mời:
- Mời Tuyết cô nương trở về.
Trong lầu các Quần Anh hội quán, Miêu Nghị cất tinh linh nói với Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Nàng mau đi đón người đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu dựa vào vai Miêu Nghị hỏi:
- Từ Đường Nhiên đồng ý thả người?
Miêu Nghị thuận miệng trả lời:
- Không đồng ý!
Hoàng Phủ Quân Nhu cắn răng hỏi:
- Không đồng ý thì ngươi kêu ta đi đón ai?
Trăm năm chưa về, trở lại không gặp thê tử của mình mà chạy tới tìm tình nhân vụng trộm thì chẳng ra thể thống gì.
Miêu Nghị sốt ruột muốn thoát khỏi Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn lắc người tránh thoát vòng tay nàng:
- Kêu nàng đi đón người thì đi đi, nếu không đón được người thì ta chịu trách nhiệm.
Miêu Nghị phỏng chừng Từ Đường Nhiên không dám không thả, hắn rất rành cái tính của tên kia.
- Ngươi đi đâu?
Hoàng Phủ Quân Nhu kéo tay Miêu Nghị té xuống giường:
- Chịu thả người là tốt rồi, không cần ta đón, để Từ ma ma tự đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức móc tinh linh ra liên lạc với Từ ma ma.
Liên lạc xong thân thể trần truồng khiến người chảy máu múi khao khát nhào lên Miêu đại quan nhân.
Miêu Nghị đẩy vai Hoàng Phủ Quân Nhu, bốn mắt nhìn nhau, hắn trầm giọng nói:
- Nàng đã hứa sẽ không bám dính ta nữa, nếu nuốt lời thì có tin là Từ Đường Nhiên sẽ đổi ý không?
Hoàng Phủ Quân Nhu đưa tình nói:
- Lần cuối cùng!
Câu này thường là Miêu Nghị nói ra, lần này đổi người khác nói làm Miêu đại quan nhân không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài phủ thống lĩnh khu tây thành người đến người đi. Từ ma ma luôn sốt ruột chờ bên ngoài, nghe Hoàng Phủ Quân Nhu kêu nàng đến đón người thì thở phào nhẹ nhõm, phỏng đoán mới có chút xíu chắc Tuyết Linh Lung chưa bị Từ Đường Nhiên vấy bẩn.
Chốc lát sau xe ngựa bị giải vào lại chạy ra, Từ ma ma bay lên xe, vén rèm chui vào nhìn, thấy Tuyết Linh Lung dường như đã khóc.
Từ ma ma nắm tay nàng hỏi:
- Linh Lung có sao không?
Tuyết Linh Lung lắc đầu, cảm xúc mất kiểm soát bật khóc nhào vào ngực Từ ma ma, nức nở nói:
- Ma ma, ta không muốn làm nghề này nữa!
Gặp phải người không thèm nể mặt Hoàng Phủ Quân Nhu làm Tuyết Linh Lung sợ muốn chết.
- Ài.
Từ ma ma ôm Tuyết Linh Lung, khẽ thở dài:
- Không làm nghề này thì ngươi nghĩ đổi nghề khác dễ sống sao? Trong nghề này bao nhiêu người hâm mộ ngươi còn không kịp. Biết bao tu sĩ mặt ngoài phong cảnh nhưng sau lưng còn lầy lội hơn ngươi. Ngươi cũng nghe việc Mộ Dung Tinh Hoa thống lĩnh khu bắc thành làm tình thụ cho người đúng không? Nha đầu Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn phong cảnh không? Nhưng ta xuất thân thanh lâu, liếc sơ liền biết nàng đã mất trinh, không giả bộ trước mặt ta được, không qua mắt ta được. Nàng ta không dám nói là ai làm. Con người sinh ra không ai sống được vừa lòng đẹp ý, địa vị thấp có buồn phiền của địa vị thấp, vị cao quyền trọng có buồn phiền của vị cao quyền trọng. Từ Đường Nhiên chưa chắc sống thuận buồm xuôi gió. Có thể sống khỏe mạnh là tốt nhất rồi, chờ khi ngươi gặp được chốn nương thân tốt thì ma ma không cản ngươi...
Sáng sớm hôm sau, Miêu Nghị lén lút rời khỏi Quần Anh hội quán.
Miêu Nghị quay về dinh thự, tu dưỡng lấy sức, nhận được truyền tấn của Vân Tri Thu hỏi hắn khi nào trở về. Miêu Nghị kiếm cớ nói bận việc, trong ba ngày này không rảnh đi qua.
Đêm qua hắn bị Hoàng Phủ Quân Nhu ép khô, giờ thấy Vân Tri Thu cũng không nổi hứng được, không thể hầu hạ phu nhân là hắn tiêu đời. Miêu Nghị còn nhớ lúc nhận sát hạch sắp đi, bị Vân Tri Thu phát hiện không thích hợp liền hất ghế đánh hắn mềm như chuối.
Vì lo lắng nên Miêu Nghị quyết định trốn một lúc tốt hơn.
Nhưng qua nửa buổi sáng thì có khách đến. Từ ma ma dẫn Tuyết Linh Lung tới biểu thị cảm tạ, họ đã nghe Hoàng Phủ Quân Nhu kể. Nếu tối hôm qua Miêu Nghị không ra tay thì Hoàng Phủ Quân Nhu cũng không giữ Tuyết Linh Lung được.
Miêu Nghị nhận tấm lòng, hắn không cần lời cảm ơn. Khi không phá hỏng việc tốt của Từ Đường Nhiên, không chừng tên kia âm thầm ghi hận hắn.
Tiễn Từ ma ma, Tuyết Linh Lung đi rồi Miêu Nghị ngẫm nghĩ, liên lạc với Mộ Dung Tinh Hoa cùng đi phủ thống lĩnh khu tây thành gặp Từ Đường Nhiên.
Đình viên râm bóng, núi giả thác đổ rì rào.
Vừa thấy mặt Mộ Dung Tinh Hoa phát hiện sắc mặt Từ Đường Nhiên kỳ lạ, tò mò hỏi:
- Từ huynh sắc mặt sao vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị ở bên cạnh trêu đùa:
- Là ta phá hỏng việc tốt của hắn. Hôm qua sau bữa tiệc ở Thủ Thành cung, tên này phái người cướp Tuyết Linh Lung của Thiên Hương Lâu ngay trên đường cái trước mắt bao người về, định bá vương ngạnh thượng cung. Hoàng Phủ Quân Nhu tìm đến ta, bắt buộc làm ta cũng hết cách đành can thiệp vào. Chắc hắn đang ghi hận ta vì đã phá hỏng việc tốt của hắn.
Mộ Dung Tinh Hoa nhướng mày, làm nữ nhân đương nhiên nàng phản cảm kiểu làm của Từ Đường Nhiên, nhưng chính nàng cũng không sạch sẽ, không có tư cách chỉ trích cái gì.
Mộ Dung Tinh Hoa chỉ bảo:
- Từ Đường Nhiên, ngươi thích thì trực tiếp tới cửa cầu hôn, nạp thiếp thu về phòng là xong, nếu không được thì mọi người cùng nhau nghĩ cách, cớ gì làm chuyện phá hỏng thanh danh của mình như vậy? Muốn để tiếng xấu giống ta mới cam lòng sao?
Từ Đường Nhiên xấu hổ, gã nợ nhân tình của Mộ Dung Tinh Hoa nên bị mắng gục mặt, cũng hiểu nữ nhân phản cảm chuyện này.
Miêu Nghị vỗ vai Từ Đường Nhiên nói:
- Lão Từ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta đang cứu ngươi, không thì ngươi sẽ có rắc rối lớn.
Mắt Từ Đường Nhiên lộ nghi hoặc hỏi:
- Sao nói vậy?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi là Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ không tiếc đắc tội quyền qúy khác chỉ vì một con hát, không cho người ta nhúng chàm Tuyết Linh Lung sao? Nhiều quan to quý nhân còn vị cao quyền trọng hơn ngươi tại sao không dám đụng vào Tuyết Linh Lung? Ngươi hãy nghĩ cho kỹ ẩn tình bên trong, đêm qua may mắn ta ngăn kịp lúc, ha ha, nếu Tuyết Linh Lung thật sự xảy ra chuyện gì thì ngươi khổ.
Miêu Nghị nói vậy vì nhằm vào tính cách của Từ Đường Nhiên, suy bụng ta ra bụng người.