Vẻ mặt Khấu Cần đen lại:
- Vậy vì sao dưới trướng con không có thủ hạ như vậy? Là con cầm tài nguyên của Khấu gia nhiều hay là Văn Lam cầm nhiều hơn? Chẳng lẽ trong Khấu gia không có người nào cho con dùng hay sao? Văn Lam nó có điều kiện hơn con sao? Điều này đã nói rõ tâm tư con không bình tĩnh, không có hướng lên trên. Chỉ biết luồn cúi. Thiên đình tạo ra khảo hạch như vậy là muốn loại người như con xuất hiện, muốn thay đổi bầu không khí như vậy. Mà Văn Lam nắm lấy cơ hội này, điều này nói rõ nó lúc nào cũng chuẩn bị, lúc nào cũng chú ý. Thậm chí ngay cả Thiên đế cũng ở trước mặt gia gia con khoa trương nói tới Văn Lam một câu.
- Nào có đạo lý nào như vậy chứ? Chỉ là trùng hợp mà thôi. Như vậy đã phán đoán được năng lực của hắn sao?
Khấu Văn Hoàng phất tay chỉ ra ngoài:
- Lão lục là người thế nào chẳng lẽ phụ thân không biết? Giống như nương nương vậy, cũng xứng tiến vào Tam bản đường?
- Ai nói cho ngươi biết nhìn năng lực phải nhìn vào tướng mạo? Văn Lam đấu cho tiểu tử Hạ Hầu gia kia phải bỏ đi, chẳng lẽ con còn không rõ?
- Chỉ bằng vào thùng cơm Hạ Hầu Long Thành kia, một con heo cũng có thể chơi chết hắn, vậy cũng là năng lực sao?
- Nó còn thu được hai thành cổ phần Chính Khí tạm hóa phô, cho gia tộc thêm nguồn thu. Nó không dựa vào quan hệ trong nhà, bằng vào thế lực của mình ngồi lên vị trí Đại thống lĩnh. Lần này nó lại nắm được vị trí thứ nhất trong lần khảo hạch của Thiên đình. Là vị trí thứ nhất, chỉ dựa vào mấy thủ hạ không có điều kiện tốt nhất. Còn con thì thế nào? Nó có thể so sánh được với con sao? Đây không gọi là năng lực thì gọi là gì chứ? Chẳng lẽ đây đều là vận khí trong miệng con sao? Tam thúc con đường đường chính chính đem từng chuyện của Văn Lam nói ra, lại nói ra cố gắng của bản thân nó. Ngay cả gia gia của con cũng không nói một chữ không. Nó làm ra thành tích xuất chúng như vậy. Thành tích còn ở đó, bất luận nói thế nào cũng không thể rung chuyển được.
Khấu Cần chỉ ra vài điểm, chỉ vào mặt hắn quát mắng:
- Khấu Văn Hoàng, con nghe rõ cho ta, cơ hội là cho người có chuẩn bị. Văn Lam bình thường lúc nào cũng chuẩn bị, vào lúc mấu chốt mới ra tay. Có tư cách vào Tam Bản đường. Đây là nguyên văn lời của gia gia con. Con thua chính là thua, không nên tự mình tìm lý do. Nếu như ngay cả một chút tâm cảnh đó con cũng không có... Vậy thì nên yên tĩnh một chút, đừng có tiếp tục tranh giành, nếu không là hại chính bản thân con.
Khấu Văn Hoàng bị nói cho á khẩu không trả lời được, hắn biết rõ mình có hối hận cũng đã muộn. Tinh thần dần dần suy sụp, uể oải, thất hồn lạc phách.
Người làm phụ thân tự nhiên cũng không thể đả kích quá đáng. Đợi cho song phương đều bình tĩnh lại, Khấu Cần lại cảm thán nói một câu:
- Cũng đừng nản chí, lần này nói như thế nào con cũng đứng thứ hai, ít nhất cũng bảo vệ vị trí của mình. Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Khấu gia cũng không có khả năng lỗ mãng quyết định tương lai của đệ tử trong tộc. Nếu như quả thực con cảm thấy năng lực mình mạnh hơn Văn Lam... Văn Lam dưới tình huống không sử dụng tài nguyên gia tộc mà có thể tiến vào Tam Bản đường. Vì sao con không làm được? Nếu như con không làm được thì dựa vào cái gì nói mình có năng lực mạnh hơn Văn Lam? Điều kiện của con vẫn còn, còn bảo vệ được vị trí của mình, cơ hội còn có. Còn lại phải xem chính con, phụ thân có thể ủng hộ con một chút.
Khấu Văn Hoàng hỏi:
- Có phải Văn Lam được thăng cao hơn không?
Khấu Cần lạnh nhạt nói:
- Đang nhìn xem vị trí Tổng trấn nào thích hợp nó phát triển. Đại bá con đang bắt tay vào sắp xếp.
Trên mặt Khấu Văn Hoàng hiện lên nụ cười thảm, bỏ qua cơ hội lần này. Dưới tình huống không có tài nguyên của gia tộc ủng hộ, tu vi không tiến, không giống như tình huống đặc biệt lần này. Muốn bò lên trên phải cần tu vi Thải Liên mới có thể làm được vị trí Tổng trấn. Cho dù có leo lên được, cũng không phải đơn giản có thể nhận được tài nguyên của gia tộc, đi vào Tam Bản đường. Đổi lại một cách nói khác, hiện tại hắn đã không phải là đối thủ cạnh tranh cùng cấp bậc với Khấu Văn Lam nữa.
- Sao rồi? Thế nào rồi?
Tại một nơi khác, một phụ nhân mỹ mạo mặc y phục màu trắng đứng trước cửa bồi hồi. Nhìn thấy Khấu Miễn trở về, lập tức kéo cánh tay hắn liên tục hỏi thăm.
- Trước mặt mọi người làm vậy còn ra thể thống gì nữa.
Khấu Miễn vẻ mặt nghiêm túc vung tay áo, nhanh chóng đi vào, nhưng mà đưa lưng về phía phu nhân mình vẫn nói:
- Nhi tử của nàng có thể đi vào Tam Bản đường, sắp làm Tổng trấn.
Phụ nhân mặc y phục màu trắng phía sau lập tức mặt mày hớn hở, trên khuôn mặt tươi cười hiện lên hai má lúm đồng tiền thật sâu. Nàng dừng chân, hớn hở nói:
- Phải thế chứ. Chàng không nhìn xem một chút là nhi tử ai sinh cho chàng?
Dứt lời, nàng quay người rời đi, chuẩn bị đi tìm người để khoe khoang.
Khấu Miễn quay đầu lại nói:
- Hoan nương, người ta tìm đã tới chưa?
- Thiếp nào biết được? Hỏi lão Lưu đi.
Phụ nhân áo trắng không kiên nhẫn phất tay với hắn, tay nâng váy nhanh như chớp chạy đi.
Người này không phải là ai khác, đúng là mẫu thân ruột của Khấu Văn Lam, tên là Hoan Nương.
Trước mắt bao nhiêu người, còn giống như tiểu hài tử vậy. Khấu Miễn nhìn thấy vậy cũng nhức răng. Tính cách của phu nhân mình hắn quá rõ ràng, tùy tiện, không ít lần bị lão gia tử mắng. Thế nhưng chết cũng không hối cải. Nhi tử bị người ta gọi là ẻo lả, nàng không trốn tránh trách nhiệm. Lúc này nhất định đang đi tìm người khác khoe khoang.
Vừa quay đầu lại, quản gia Lưu Quang Vinh hiện lên trước mắt hắn, cung nghênh, nói:
- Tam gia, người đang chờ ở thư phòng.
Khấu Miễn gật đầu, trực tiếp đi thư phòng, nhìn thấy Hoa Hồ Điệp, hắn dò xét một phen.
Hắn không biết Hoa Hồ Điệp. Người Khấu gia chọn đều ở trên tay lão Đường. lão Đường là lão bộc bên người lão gia tử. Lần này cũng là lão Đường cố ý chỉ điểm một câu. Nói là thủ hạ Ngưu Hữu Đức của nhi tử hắn là nhân tài khó có được, có thể dùng.
Khấu Miễn cảm thấy kỳ lạ không thôi. Ngưu Hữu Đức trợ giúp nhi tử hắn thu được vị trí thứ nhất, chuyện này hắn biết rõ. Chỉ là thế lực Khấu gia lớn như vậy, muốn tìm người có thể chém chém giết giết rất dễ dàng. Chỉ là một Ngưu Hữu Đức quả thực hắn không coi vào đâu. Chỉ là người có khả năng làm cho lão Đường vừa ý, nói một câu tự nhiên không dễ. Đương nhiên hắn phải hỏi thêm một hai câu.
Nhưng mà lão Đường là người không thích nhiều lời, không thích nói nhảm. bảo hắn đi mà hỏi Hoa Hồ Điệp. Cho nên hắn mới sai người gọi tới cho Khấu Miễn hỏi.
Lúc này quản gia Lưu Vinh nói một tiếng, ý bảo Hoa Hồ Điệp chào Khấu Miễn.
- Không cần đa lễ.
Khấu Miễn mỉm cười, quay người ngồi xuống sau bàn, vươn tay nói:
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.