Thời khắc mấu chốt, Miêu Nghị nói với đám người phía sau:
- Theo sát ta.
Đồng thời hắn nhanh chóng lấy ra thú nang, ném về phía đám người Cừu Đãng Hãi, cũng thi pháp hô to:
- Cho ngươi Đào phạm.
Cừu Đãng Hải thi pháp bắt lấy thú nang, mà Miêu Nghị đã dẫn người nhanh chóng quay ngược trở về một bên, làm cho đám người Cừu Đãng Hải đối mặt với truy binh phía sau. Tiếng hô to kia cũng là để cho đám truy binh phía sau nghe một tiếng. Để cho Phiền Ngọc Phỉ biết rõ đào phạm không còn ở trên tay chúng ta, muốn giết cũng đừng tìm chúng ta, tìm đám người Cừu Đãng Hải đi.
Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên ngoài khẩn trương còn thầm khen Miêu Nghị nhanh trí.
Sắc mặt Khấu Văn Hoàng thi tối sầm lại, Khấu Văn Thanh nén cười. Trong lòng Khấu Văn Lam thì thầm tán dương. Bích Nguyệt Phu nhân thì nhíu mày âm thầm nói, hay cho tiểu tử giảo hoạt, phản ứng rất nhanh.
Vương bát đản. Đám người Cừu Đãng Hải điên cuồng mắng thầm. Mọi người đều không phải là kẻ ngu, chỉ cần vừa nghe cũng đã biết tâm tư của đám người Miêu Nghị. Bởi vì Miêu Nghị ném quá rõ ràng, lại lên tiếng như vậy. Chẳng lẽ đối phương sợ người khác không biết bên trong có đào phạm hay sao?
Nhưng mà Cừu Đãng Hải thuận thế thi pháp xem xét, thấy bên trong quả nhiên có bốn đào phạm. Trong lòng hắn cảm thấy trắn định lại.
Đám người Phiền Ngọc Phỉ trước mặt sắp tới, lại đang ở trước mặt chủ tử, há có thể lộ ra ý e sợ. Lúc này hắn quát:
- Giết.
Nhưng mà vượt quá dự liệu của đại đa số người là, đám người Phiền Ngọc Phỉ không ngờ lại chuyển hướng, buông tha việc chính diện chém giết đám người Cừu Đãng Hải, không ngờ lại đuổi theo đám người Miêu Nghị.
- Ngưu huynh, bọn họ lại đuổi theo.
Từ Đường Nhiên quay đầu lại nhìn hú lên một tiếng quái dị.
Chuyện này Miêu đại quan nhân đã tính sai, hắn quay đầu lại nhìn, trong lòng không khỏi điên cuồng mắng. Đây là chó điên hay sao? Không đi đoạt đào phạm còn đuổi theo chúng ta làm gì? Chẳng lẽ vừa rồi lão tử làm quá rõ ràng cho nên nàng ta cho rằng lão tử đang lừa gạt nàng?
Đối với loại người lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử này Miêu Nghị cũng không có biện pháp. Miêu Nghị nhìn truy binh phía sau, có chút dở khóc dở cười. Hắn ứng biến như vậy không ngờ lại thất thủ.
Chỉ sợ nhắn có nằm mơ cũng thật không ngờ, người ta xông tới bọn hắn cũng không phải bởi vì vì đào phạm, mà là vì lời nhắn của chủ tử. Càng không biết nguy hiểm chính thức không phải là từ người đào phạm mà là từ người Từ Đường Nhiên.
Kỳ thực chủ ý của hắn coi như không tệ, cố ý thi pháp lớn tiếng nói như vậy, chẳng những muốn ứng phó Phiền Ngọc Phỉ, còn ước gì khiến cho người khác cũng nghe được. Muốn cho tất cả mọi người đừng tìm hắn gây phiền toái. Chỉ tiếc suy nghĩ rất tốt đẹp, nhưng mà sự thực rất là tàn khốc.
Cho nên Khấu Văn Hoàng, Khấu Văn Thanh cùng Khấu Văn Lam rất là kinh ngạc.
Đám người Cừu Đãng Hải vồ hụt trong đầu tràn ngập sương mù, đây là tình huống gì cơ chứ?
Cừu Đãng Hải giơ tay lên, chín người nhanh chóng đứng lại, đều nhìn về phía Phiền Ngọc Phỉ ngoặt đi, trong lúc nhất thời không biết nên đuổi theo hay không.
- Chẳng lẽ bị chúng ta hù?
Đổng Phong hỏi.
- Không giống. Nếu như thế thì lúc trước cũng không lớn tiếng chạy tới kêu chém kêu giết với chúng ta.
Sử Thiên Tuyệt lắc đầu.
Nam Nhất Bưu hỏi:
- Cừu thống lĩnh, đuổi theo hay không?
Cừu Đãng Hải nói:
- Tiểu tạp chủng này tu vi chỉ có Kim Liên tam phẩm lại dám đem chúng ta làm lá chắn, để cho hắn tự mình chịu khổ đi. Chúng ta đã lộ diện, trươc mắt bao nhiêu người cũng không trốn được. Không bằng học gia hỏa canh cổng kia. Chúng ta cũng đi cửa trông coi vậy.
Tay khẽ vẫy, hắn mang theo đám người đi tới trước tinh môn học Thanh Ngọc Lang.
Kể từ đó Miêu Nghị quả thực chẳng khác nào lấy đá tự nện chân mình.
Khấu Văn Lam lại có chút gấp gáp, nhanh chóng tìm Khấu Văn Hoàng truyền âm:
- Tam ca, chúng ta đã đem đào phạm cho huynh. Thủ hạ của huynh cần gì thấy chết mà không cứu như vậy?
Khấu Văn Hoàng hừ lạnh nói:
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy? Thủ hạ của ngươi rõ ràng là muốn dẫn tai họa sang chỗ chúng ta. Đổi là ai đụng phải cũng tức giận.
Hắn nhìn bộ dáng của đám người Cừu Đãng Hải, hiển nhiên đã lấy đào phạm tới tay, nếu không cũng không để ý tới tất cả như vậy. Đã như vậy, tiếp tục bảo tồn thực lực cũng là chuyện tốt.
Về phần đám người Ngưu Hữu Đức kia, hắn thực sự chướng mắt, thực lực như vậy, không trông cậy vào việc ba người này có thể giúp được đám người Cừu Đãng Hải cái gì.
Khấu Văn Lam thấp giọng nói:
- Tam ca, nếu như người của huynh sớm đi đón chúng ta, bọn họ cũng không làm như vậy.
Khấu Văn Hoàng khoát tay:
- Ta không bảo hộ được tiểu nhân hèn hạ như vậy.
Một câu nói quyết đoán lại tự nhận mình là thanh cao cắt đứt hy vọng bảo toàn đám người Miêu Nghị của Khấu Văn Lam. Làm cho hắn bi phẫn trừng mắt.
Có một người vỗ vỗ vai hắn, Khấu Văn Lam nhìn qua, chỉ thấy Khấu Văn Thanh khẽ lắc đầu với hắn, truyền âm nói:
- Được rồi, nói gì nữa cũng là vô dụng. Tam ca ở phương diện này quyết đoán hơn ngươi nhiều. Không đồng ý thì cho dù ngươi có cầu thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Trong đám người bên ngoài có không ít người cười ha hả, nói:
- Đám người này có ý tứ, khiến cho chúng ta nhìn vào cũng thấy hồ đồ.
Không ít người cười to, việc trước mắt không liên quan tới mình tự nhiên bọn hắn phải cảm thấy vui vẻ rồi.
Ôm cánh tay mà đứng, Hạ Hầu Long Thành nhíu mày, dường như đắc ý cực kỳ. Hắn muốn nhìn Từ Đường Nhiên chết như thế nào. Nhưng mà hắn cũng không có nhìn thấy đệ đệ Hạ Hầu Hổ Thành của hắn không ngờ vẻ mặt cũng căng cứng, ánh mắt thi thoảng nhìn về bốn phía.
Mà Từ Đường Nhiên vừa chạy trốn lại không ngừng quay đầu lại mắng lớn:
- Con mẹ nó. Đám tôn tử kia không ngờ thấy chết lại không cứu.
- Con mẹ nó, các ngươi làm ngày mười vậy cũng đừng trách lão tử làm mười lăm. Đi, bọn chúng không cứu chúng ta, chúng ta sẽ kéo bọn chúng xuống nước. Ai cũng đừng mong sống tốt.
Thương trong tay Miêu Nghị vung lên, dẫn hai người quay đầu, lại đuổi theo đám người Cừu Đãng Hải.
Nhưng mà càng nguy hiểm hơn là lúc này Phiền Ngọc Phỉ và tám người kia cưỡi Kim Cương ma điêu cực kỳ giỏi phi hành, tốc độ nhanh hơn Phiên Vân Phúc Vũ thú của đám người Miêu Nghị cũng không nói. Tọa kỵ của Phiền Ngọc Phỉ đã theo nàng xẹt qua phía trước, rất nhanh thu hẹp khoảng cách với đám người Miêu Nghị, toàn lực truy kích.
Mộ Dung Tinh Hoa trầm giọng nói:
- Không kịp, truy binh đằng sau đã tới.
Miêu Nghị quay đầu lại, trong mắt lập tức lộ ra sát cơ, chỉ thương về phía trước, nói:
- Muốn giết ta phải hỏi thương trong tay ta có đồng ý hay không đã. Hai người các ngươi chỉ cần tiến lên, Ngưu mỗ ở phía sau lược trận.