Phi Thiên

Chương 1608: Hỏa tụ âm dương (Hạ)

Người bình thường xâm nhập vào trong băng diễm căn bản không thể nào chịu đựng nổi. Nhưng mà đối với Miêu Nghị mà nói, đối với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Trong lúc giật mình, Miêu Nghị phát hiện ra dưới băng diễm mơ hồ có quang mang màu đỏ lập lòe. Miêu Nghị lập tức thu liễm tinh thần tiếp tục rơi xuống dưới.

Xuyên qua biển băng diễm lạnh lẽo, một mảnh trống trải hiện lên trong mắt hắn. Khi ánh mắt hắn nhìn về phía có quang mang màu đỏ tỏa ra, lần nữa kinh hãi không thôi.

Một con cóc, một con cóc hình thể cực lớn, thân ước chừng dài hơn mười trượng, giống như những quái vật bị trấp áp lúc hắn tìm bảo mấy lần trước. Trên người nó có mấy cái đinh màu đỏ to lớn, đồng thời còn bị dây xích màu đỏ buộc chặt tứ chi.

Không giống như con cóc bình thường, con ếch này nhìn như màu đỏ, trên thực tế là màu trắng, trên người có lân giáp trải rộng. Mỗi một khối lân giáp rất lớn, màu trắng như băng tuyết. Quỷ dị nhất là bên trong mỗi một khối lân giáp đều có một thứ giống như hỏa diễm màu đỏ nhảy lên. Thứ này dường như giống Liệt Hoàn hỏa mà Miêu Nghị từng nhìn thấy qua ở băng bích trong Cực cung. Chỉ khác biệt ở một chỗ đó là hỏa diễm nhảy lên trong lân giáp dường như đã thành hình. Khiến cho người ta có cảm giác như bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nhảy ra ngoài.

Trên người con cóc có vô số tầng lân giáp tầng tầng lớp lớp, ước chừng hơn vạn khối. Mỗi một khối đều có quang mang màu đỏ lập lòe, cũng chính là nơi phát ra ánh sáng màu đỏ dưới mặt đất.

Nhưng mà cũng không phải là nơi phát ra ánh sáng màu đỏ duy nhất dưới mặt đất. Mãi sau khi tới gần Miêu Nghị mới phát hiện ra dưới bụng con cóc không ngờ có thể nhìn thấy dung nham màu đỏ. Lúc này hắn mới biết được con cóc đứng trên mặt đất trấn áp địa hỏa phía dưới.

Dường như bởi vì con cóc này trấn áp địa hỏa, làm cho nhiệt độ cao dưới mặt đất không thể thẩm thấu ra ngoài.

Vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu, Miêu Nghị chạy quanh một vòng thân thể to lớn của con cóc. Sau đó vì xác minh suy đoán của mình, hắn duỗi một bàn tay về phía con cóc, thi triển Tinh Hỏa quyết tạo thành một trảo ấn. Quả nhiên, tình huống giống như lúc ở trong Liệt Hoàn Hỏa cực cung, một đám hỏa nguyên tố màu đỏ nồng đậm từ trong lân giáp con cóc này thẩm thấu ra, bị hắn hút vào trong lòng bàn tay. Trong lòng lập tức cuồng hỉ, bình thường mượn nhờ hỏa diễm hấp thu hỏa nguyên tố để tu luyện quá chậm. Căn bản không hấp thu được chút hỏa nguyên tố nào. Hắn năm mơ cũng không ngờ nơi này có dự trữ nhiều hỏa nguyên tố như vậy.


Càng khiến cho hắn kinh hỉ khó hiểu đó là cùng lúc đó phía trên lại có hỏa nguyên tố màu xanh da trời dưới tác dụng của Tinh Hỏa quyết bay tới. Đồng thời bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.

Miêu Nghị ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong không gian to lớn dưới mặt đất, đám băng diễm phía xanh trên đầu Miêu Nghị bắt đầu cuồn cuộn, xinh đẹp vô cùng. Chỉ có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung.

Dương hỏa và âm hỏa không ngờ lại cộng minh. Tình cảnh như vậy khiến cho Miêu Nghị há hốc mồm, trong lòng càng thêm cuồng hỉ không có cách nào hình dung. Đây quả thực là động thiên phúc địa cho hắn tu luyện.

- Không hổ là địa phương lưỡng cực, Âm dương chi hỏa không ngờ lại tổng hợp lại, thực sự là trời cũng giúp ta.

Miêu Nghị vung tay vung chân vui vẻ nói, cười tới mức đấm ngực dậm chân. Bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng cao hứng qua như vậy.

Khảo hạch kéo dài một trăm năm, đủ để hắn hấp thụ Âm dương chi hỏa nơi này không còn một mảnh. Đến lúc đó tốc độ tu luyện của hắn sẽ điên cuồng tăng lên.

Sau khi cảm xúc bình tĩnh trở lại, vẻ mặt Miêu Nghị cảm thán. Hắn phát hiện ra Vân Tri Thu nói đúng, nếu không phải không có khả năng thì nhất định hắn sẽ hoài nghi lần khảo hạch trăm năm này của thiên đình chính là sắp xếp cho hắn. Bằng không sao vừa có nhiều thời gian tu luyện, lại tới bảo địa như vậy chứ? Đây chính thức là đại tạo hóa.

Hắn phát hiện ra lần này tìm được bảo tàng thực sự, ít nhất đối với hắn mà nói đây là bảo tàng lớn. Hắn không ngờ nơi này lại tụ tập Âm dương chi hỏa, chuyến đi này thực sự không tệ.

Nghĩ tới bảo tàng, hắn mới nhớ tới chính sự khi tới nơi này. Hắn tới đây là vì tìm kiếm bộ chữ vô.


Miêu Nghị lập tức từ trong cuồng hỉ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn qua bốn phía. Ánh mắt nhìn về phía thạch bích bên phải, chỗ đó có một động quật, bên trong tỏa ra ánh sáng màu trắng.

Miêu Nghị lách mình mà vào, tiến vào thông đạo động quật, quẹo phải, một gian thạch thất hiện lên trước mắt Miêu Nghị. Hắn đi vào xem xét, một khỏa dạ minh châu tỏa ra quang mang nhu hòa được khảm trên đỉnh đầu hắn. Mà ở trên thạch bích đối diện, không ngoài dự liệu là bức họa nữ tử đang bay lên trời kia, vị trí tay của nàng là một hộp ngọc bằng kim loại màu đỏ.

Miêu Nghị lấy tay chộp một cái, chiếc hộp được khảm nạm trên tường lập tức bay về phía tay hắn. Thi pháp điều tra một phen, xác nhận bên trong không có nguy hiểm Miêu Nghị mới an tâm mở ra. Vừa mở ra, bên trong có một khối kim loại màu đen lẳng lặng nằm đó, còn có một khối ngọc khác.

Cầm khối ngọc trong tay xem xét, một bộ công pháp tu hành hiện lên trước mắt hắn. Bên trên có mấy chữ lớn: Vô lượng, địa.

Miêu Nghị thở dài một hơi, bộ chữ Vô lượng rốt cuộc cũng tới tay. hắn còn lo lắng giống như lần thứ nhất, người tạo ra bảo tàng kia lại lừa gạt chạy tới chạy lui một hồi.

Còn thứ kia, liệu có phải... Tim Miêu Nghị đập nhanh hơn, tay nắm lấy khối kim loại màu đen bóng kia, thi pháp kích phát một hồi. Viên cầu kim loại màu đen này tức thì vang lên tiếng nổ không dứt bên tai.

Lần nữa xác minh suy đoná trong lòng hắn. Quả thực bên trong lại là một bộ tàng bảo đồ, giống như trước đây.

Đập vào mắt hắn là bức họa nữ tử bay lên trời như trước, bên cạnh có hai hàng chữ: tiên hiệp hữu lộ duyên vị tẫn, huyết hải vô nhai bạch cốt chu.

Một bên là tinh đồ một bên là hai chữ ghi chú, cửu, địa.

Có kinh nghiệm hai lần trước, Miêu Nghị không khó đoán ra đây là vật gì. hiển nhiên là tàng bảo đồ có của một trong lục đại kỳ công - Cửu Trọng thiên.

Miêu Nghị ngoài mừng rỡ ra, trong lòng lại thầm oán trách. Người làm ra bảo tàng này rốt cuộc đang làm gì? không phải có bệnh chứ? Ném đồ lung tung giày vò như vậy rốt cuộc là có ý gì? Ngươi không thấy phiền toái, nhưng ta lại thấy phiền toái. Ném tất cả cùng một chỗ sẽ chết sao?

Tàng bảo đồ vang lên một hồi tiếng nổ không dứt, lại khôi phục thành quả cầu kim loại. Ánh mắt khẽ đổi, Miêu Nghị nhìn về phía nữ tử đang bay lên trời trên thạch bích. Bây giờ Miêu Nghị có chút hoài nghi, không biết có phải người tạo ra tàng bảo đồ là nữ nhân này hay không. Nếu không vô luận là manh mối bảo tàng hay là địa điểm cất giấu bảo tàng đều không thoát khỏi liên quan với nữ nhân này? Nếu như thực sự là nữ nhân này, vậy nữ nhân trên bức họa rốt cuộc là ai?