Phi Thiên

Chương 1606: Cửu Sơn Liên châu (Hạ)

Không bao lâu lại thấy đám người Yến Tử Ca nhanh chóng rời đi.

Bên này cũng không còn chuyện gì quan trọng. Cũng không biết được đám người Miêu Nghị ở phía dưới. Chỉ là Từ Đường Nhiên lại mời Miêu Nghị tới một bên nói chuyện:

- Ngưu huynh, tình huống có chút không ổn.

Miêu Nghị hỏi.

- Ý ngươi nói là phương diện nào vậy?

Từ Đường Nhiên nói:

- Chúng ta chạy hai nơi đều bị người ta nhanh chân tới trước. Rất hiển nhiên, mọi người đều có con đường của mình. Nhưng mà số lượng phạm nhân chạy thoát nhiều như vậy, mọi người nhất định có không ít người đạt được tin tức giống nhau. Liên tiếp hai nơi bị người ta nhanh chân tới trước là minh chứng tốt nhất.

Miêu Nghị nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:

- Ngươi muốn nói gì.

Từ Đường Nhiên nói tiếp:

- Hiện tại mới đúng là lúc khảo hạch thực sự, cũng là thời điểm kịch liệt nhất đuổi bắt đào phạm. Thế lực đám người trước đó ngươi cũng đã nhìn qua, người ta khoảng chừng hơn trăm người. Thế lực khác còn không biết tình huống sẽ thế nào. Tình huống như vậy một khi gặp nhau rất dễ xảy ra chuyện không may. Quan trọng nhất là thực lực chúng ta không đủ mạnh, lại ít người. Rời vào trong mắt người khác chính là đối tượng cướp đoạt. Nếu như tiếp tục chạy đi như vậy sẽ rất nguy hiểm. Đi đêm lắm chung quy sẽ có ngày gặp ma, cuối cùng sẽ gặp phải người có lòng tham, lòng mang làm loạn. Trước khi tới đây Đại thống lĩnh đã ám chỉ rất rõ ràng. Chỉ cần có thể lấy được thành tích tốt, lúc quan trọng có thể chém giết người khác. Đại thống lĩnh có ý như vậy, ngươi cảm thấy những người khác chẳng lẽ không có ý như vậy sao?

- Cho nên thì sao?

Miêu Nghị hỏi rõ.

Từ Đường Nhiên nói:

- Tình huống rõ ràng, ngay từ đầu mọi người còn có thể bắt được một ít đào phạm. Thời gian dài một chút cũng đã bắt không sai biệt lắm, không còn bao nhiêu cá lọt lưới. Đông tìm tìm không thấy, tây tìm tìm không ra. Một khi gặp nhau là bắt đầu cướp đoạt. Loại tình huống này đối với chúng ta mà nói rất là không ổn. Cho nên ta đề nghị tạm lánh phong mang. Chúng ta đi tìm nơi trốn, bảo tồn thực lực, đợi tới khi bọn họ tàn sát lẫn nhau không sai biệt lắm. Chúng ta ngoi đầu lên cũng có thể nhận không ít nguy hiểm lúc này. Ngươi cảm thấy thế nào?

Đương nhiên Miêu Nghị biết rõ tên này sợ chết, nói nhiều đạo lý như vậy không phải đơn giản là muốn trốn đi hay sao? Trên đời ai mà không sợ chết chứ? Nhưng àm hắn không thừa nhận cũng không được, Từ Đường Nhiên này nói có đạo lý. Tình huống hiện tại quả thực đúng như vậy. Lúc trước sau khi hắn nhìn thấy đội ngũ trăm người kia hắn cũng đã suy nghĩ trong lòng vấn đề này. Nếu như tiếp tục tìm tiếp rất có khả năng sẽ giống như hai lần trước, có khả năng vồ hụt.

Cho nên hắn đang cân nhắc trước tiên có nên trốn đi tìm nơi tu luyện, thời gian khảo hạch trên trăm năm. Tu vi hắn sau khi đạt tới Kim Liên nhất phẩm, tốc độ tiêu hóa Tiên Nguyên đan tăng lên gấp mười lần. Mỗi ngày có thể luyện hóa năm trăm khỏa Tiên Nguyên đan, mà đột phá tới Kim Liên nhị phẩm cần hơn một ngàn bảy trăm ức nguyên lực châu hạ phẩm. Cũng nói là chỉ cần chín mươi bốn năm là hắn có thể đột phá. Trên thực tế sau khi đột phá Kim Liên hắn cũng đã tu luyện nhiều năm, không tới bốn mươi chín năm có thể đột phá.


Nếu tính toán, đột phá tới Kim Liên nhị phẩm còn đủ thời gian làm việc. Hơn nữa tu vi cao hơn một chút, vô luận là tự bảo vệ mình hay làm việc đều thuận tiện.

Hôm nay nghe Từ Đường Nhiên nói nhưn vậy, hắn vừa vặn cũng có bậc thang xuống:

- Từ huynh nói có lý, vậy nghe theo lời Từ huynh mà làm đi.

Từ Đường Nhiên mừng rỡ không thôi, chắp tay nói:

- Ngưu huynh sáng suốt, vậy chúng ta lại thương lượng một chút xem ổn định ở nơi nào một chút.

Miêu Nghị lập tức đưa ra đáp án:

- Đi Lưỡng cực tinh đi.

Từ Đường Nhiên ngạc nhiên:

- Vì sao lại đi Lưỡng Cực tinh?

- Đó là tinh cầu vô sinh chi địa lớn nhất. Có thể cung cấp rất nhiều nơi có thể ẩn nấp.

Miêu Nghị tùy tiện kiếm cớ qua loa, thực ra là hắn muộn thuận đường tìm bộ chữ Vô lấy tới tay.

Từ Đường Nhiên có chút buồn bực, nhưng mà hắn cũng không cần quan tâm lắm, chỉ cần đi trốn, không cần chạy loạn khắp nơi mạo hiểm là tốt rồi.

Lưỡng Cực tinh là một khỏa tinh cầu lớn nhất trong vô sinh chi địa, cái gọi là lưỡng cực là băng hỏa lưỡng cực.

Còn ở trong tinh không, chư tiến vào trong Lưỡng cực tinh đã thấy băng tuyết bao trùm khắp nơi. Khắp nơi đều là băng tuyết rậm rạp chằng chịt. Đồng thời còn có vô số điểm tỏa lên khói bụi, đó là vô số núi lửa hoạt động. Chỉ có khu vực tương giao giữa băng tuyết và núi lửa mới có thể nhìn thấy màu xanh lá. Vì vậy mới hình thành một kỳ quan. Chung quanh rất nhiều núi lửa có thể nhìn thấy rừng rậm xanh um tươi tốt, từ không trung nhìn xuống, rừng rậm đều hình vòng tròn.

- Ngưu huynh, ngươi đang tìm gì vậy?

Từ Đường Nhiên có chút kỳ quía, sau khi đi vào Lưỡng cực tinh, Miêu Nghị luôn dẫn mọi người bay khắp nơi.

Miêu Nghị đáp:


- Đang tìm nơi ẩn thân thích hợp.

Từ Đường Nhiên nói:

- Ta thấy băng cốc chúng ta vừa đi qua dường như rất thích hợp.

- Vậy cũng quá rõ ràng.

Miêu Nghị đáp lại một câu.

Rõ ràng? Rõ ràng ở chỗ nào chứ? Từ Đường Nhiên không nói, trong lòng thầm nói. Cứ đi loạn như ngươi tới bao giờ mới tìm được chỗ ẩn thân đây? Chỉ cần không đi chém chém giết giết là được. Chỉ cần có thể bảo trụ một cái mạng trở về hưởng thụ vinh hoa phú quý là được. Cần gì phải nghĩ nhiều như thế?

Mấy ngày sau, Miêu Nghị vẫn còn mang đám người bọn họ chạy lọa. Ngay cả trong lòng phu thê Ban Nguyệt Công cũng nói thầm, tên này rốt cuộc tìm nơi như thế nào ẩn thân.

Mãi tới hơn mười ngày sau, Miêu Nghị mới đột nhiên ngừng lại trên không trung, ánh mắt chăm chú nhìn vào ngọn núi lửa phía dưới.

Từ Đường Nhiên bên cạnh lại cười hắc hắc, nói:

- Núi lửa phía dưới có chút ý tứ. Chín ngọn núi lửa phía dưới không ngờ lại xếp thành một hàng chỉnh tề.

Quả thực có ý tứ. mà đây là nơi Miêu Nghị muốn tìm, trên bản đồ biểu thị chín ngọn núi lửa xếp thẳng hàng. Mà ngọn núi lửa ở dưới chính là mục tiêu của hắn.

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Từ huynh đã cảm thấy nơi này có ý tứ thì ẩn thân ở nơi này đi.

...

Từ Đường Nhiên ngạc nhiên, cảm thấy đầu mình không đủ dùng. Chẳng lẽ chọn nơi này chỉ vì như vậy thôi sao?

Phu thê Ban Nguyệt Công cũng nhìn nhau, đây là cái lý do gì đây?

Đáp xuống đất, đào một động quật làm nơi ẩn thân dưới chân núi lửa. Lúc đào động, Thanh Mi truyền âm nói với Ban Nguyệt Công:

- Phu quân, sao thiếp lại có cảm giác vị Ngưu thống lĩnh kia đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ban Nguyệt Công thở dài:

- Đây không phải là chuyện chúng ta quan tâm, nơi này nàng sửa sang lại chút đi. Ta đi tìm hắn.

Rời khỏi động, hắn đi tới một động quật khác. Nhìn thấy Miêu Nghị đang ngồi trên cái giường đá, Ban Nguyệt Công trực tiếp truyền âm nói:

- Ngưu thống lĩnh, ngươi trốn đi như vậy. Có thể hoàn thành được công việc mà Khấu đại thống lĩnh giao cho hay không?