Mộ Dung Tinh Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nàng biến thành nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, mà Dương Thái đã bán đứng đồng liêu, tại sao hai người biến thành như thế?
Thế đạo hiện tại chẳng có đạo đức gì đáng nói, cũng không phải nàng cảm thấy thẹn, sau khi làm tình nhân của Tào Vạn Tường vẫn che che lấp lấp, trước mặt mọi người giả vờ thanh cao, chỉ vì cảm giác mình làm vậy thật đáng xấu hổ. Ai ngờ Tào Vạn Tường lại xé rách nội khố của nàng trước mặt đồng liêu, mà Hạ Hầu Long Thành càng xé nát nội khố cuối cùng của nàng, vì vậy thanh danh của nàng quá thối, vì vậy Yến Tử Ca đã cảm thấy chiếm tiện nghi của nàng thành đương nhiên, cưỡng ép lăng nhục một phen, không chơi ngu sao mà không chơi, dù sao tất cả mọi người có thể chơi.
Từ một người tự cho là thanh cao, biến thành kỹ nữ cho người ta cưỡi, nội tâm nàng bất an, trên đường tới đây nàng tìm đủ lý do để an ủi, tự nói mình là thế đạo bức bách, vì sống sót, muốn trách chỉ có thể trách thế đạo này. Bây giờ nghe Dương Thái nói thế, đột nhiên nàng phát hiện mình tìm lý do an ủi kỳ thật không khác gì Dương Thái đang làm, hai người nói cho cùng đều sợ gian nguy, không muốn thừa nhận gian nan khốn khổ, không muốn đi phấn đấu, vì vậy một kẻ bán mình, một kẻ bán đồng liêu, thậm chí chỉ muốn sống sót mà thôi.
Yến Tử Ca nghe xong gật đầu, bọn họ muốn lấy danh sách trong tay Mộ Dung Tinh Hoa, trong tay của bọn họ cũng có danh sách nhưng bị tạm gác phía sau, sở dĩ lựa chọn Đường Trần trong danh sách chín người, đơn giản bởi vì trước dễ sau khó, hôm nay xem ra Ngưu Hữu Đức cũng có suy nghĩ này.
- Dương Thái nói có đạo lý. Chúng ta đi Vụ Ải Tinh, theo sau bọn chúng, nếu bọn chúng đắc thủ thì bắt chúng giao ra đi!
Yến Tử Ca lên tiếng, hắn bay vào tinh không.
Vu Ải Tinh, đây là tinh cầu không lớn, thời gian hàng năm bị sương mù bao phủ, thực vật nơi này rất cao, lá cây đều dài và rộng.
Đứng bên cạnh vách núi có sương mù lượn lờ, Miêu Nghị và Dương Thái cầm danh sách phục chế, xem xét địa đồ khu ưực Hồng Thiên Thiên ẩn nấp, bọn họ nhìn nhau, chính là trong sơn cốc này.
Hồng Thiên Thiên, tu vi Kim Liên tứ phẩm, hồ ly tinh, chính là bà chủ cửa hàng tại Thiên phố, còn không phải tại nơi nào khác, chính là bà chủ cửa hàng Thiên phố trên Thiên Nguyên tinh. Hồ ly tinh rất hiếm thấy, người khác tìm cửa hàng trong Thiên phố mà không được, nàng thì tốt rồi, có cửa hàng không kinh doanh. Muốn bán qua tay, bán thì bán đi, nàng đồng thời bán một cửa hàng cho hai mươi nhà, cũng không biết nàng thao tác thế nào. Dù sao cũng cầm tiền bỏ chạy, cuối cùng hơn hai mươi người mua cùng làm ông chủ cửa hàng, náo nhiệt lớn, nàng cũng bị xếp vào danh sách truy nã.
Thu danh sách trong tay, Từ Đường Nhiên hỏi:
- Thế nào? Tin tức nói con hồ ly tinh kia bình thường đều đi xuống từ nơi này. Cụ thể ở đâu thì không xác định, từ trên không nhìn hạp cốc này kéo dài hơn trăm dặm, làm sao biết được vị trí cụ thể chứ?
Miêu Nghị đau đầu, tìm được Thanh Mi là có nhân tố Ban Nguyệt Công, bắt Đường Trần là do tự hắn đi ra gặp phải mình, nếu dùng chiêu đối phó Thanh Mi bắt hồ ly tinh, đoán chắc sẽ vô dụng, nghe thấy người Thiên đình khẳng định sẽ chạy dài, hạp cốc lớn như thế, biết đi đâu mà tìm.
- Ta thử xem, có thể bớt chút thời gian.
Ban Nguyệt Công lên tiếng.
Miêu Nghị vui vẻ, nói:
- Chúng ta có thời gian, thời gian trăm năm đấy, chúng ta không vội, một trăm năm đủ hay không?
Ban Nguyệt Công cười nói:
- Không đến mức đó, chỉ cần một ngày là đủ rồi.
Sau khi tiếp xúc thời gian ngắn, hai bên cũng có thể trao đổi bình thường.
Miêu Nghị vươn tay mời, bảo hắn thử một lần, cũng muốn xem hắn có biện pháp gì.
Ban Nguyệt Công gật gật đầu, hắn đi lên vách núi, bàn tay ấn vào ngực, yêu khí bộc phát, đột nhiên hé miệng phun ra sương mù màu trắng quen thuộc, sương mù bao phủ cả hạp cốc.
Miêu Nghị giật mình, trong nội tâm cân nhắc, chẳng lẽ sương mù diện tích lớn bao phủ Vong Ưu Lâm là hắn phun ra?
Ban Nguyệt Công ngưng tụ sương mù thành vô số con rắn, chúng nhanh chóng chui vào các khe hở trong hạp cốc.
Từ Đường Nhiên tán thưởng.
- Hữu Tài huynh có tài năng tốt, chuyện tìm người cũng dễ giải quyết.
Rất rõ ràng, chỉ cần trong hạp cốc có người ẩn nấp đều phải hít thở, cũng cần thông khí, nơi ẩn nấp phải có đường hâm thông khí với bên ngoài, vô số con rắn chui vào các khe hở sẽ phát hiện ra thông đạo nhanh thôi.
Ban Nguyệt Công nhắm mắt thi pháp.
Miêu Nghị cân nhắc, nếu sương mù trong Vong Ưu Lâm chính là kiệt tác của Ban Nguyệt Công, diện tích che phủ lớn như thế, hắn cũng không cần lo lắng sương mù không thể bao phủ cả hạp cốc này.
Qua hai acnh giờ, vào lúc trời tối, đột nhiên Ban Nguyệt Công mở mắt về vào một hướng.
- Mươi dặm hướng này có người đánh tan sương mù của ta, ngươi xem.
Không cần nói cũng biết, mọi người đều bay tới đó.
Vừa dứt xuống, Ban Nguyệt Công lại chỉ vào mặt đất phía dưới.
- Chuẩn bị! Có người từ phía dưới đi lên.
Miêu Nghị dừng bước, bốn người nhanh chóng mai phục bốn phương, chuẩn bị xem tình huống và đánh lén.
Một phu nhân mặc váy dài màu đen bước ra khỏi hạp cốc, nũng nịu vũ mị bộ dạng yếu đuối, người nào nhìn thấy cũng đau lòng, nàng dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn chung quanh..
Đúng vậy, chính là hồ ly tinh mà Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên muốn tìm.
- Hồng Thiên Thiên!
Miêu Nghị trực tiếp bước ra khỏi nơi ẩn thân.
- Còn không thúc thủ chịu trói!
Hồng Thiên Thiên nhìn qua, nhìn thấy Miêu Nghị, bộ dạng giật mình, thậm chí không dám tin khi thấy Miêu Nghị tới đây.
Miêu Nghị xác nhận một lần, Ban Nguyệt Công xuất hiện, hắn đánh hồng Thiên Thiên một chưởng, nữ tử bay thẳng xuống mặt đất phía dưới, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Miêu Nghị, Miêunàng không có tư cách chống lại Ban Nguyệt Công công kích.
- Ồ! Không đúng, tu vi của ngươi không đến cảnh giới Kim Liên, cách cảnh giới Kim Liên rất xa, càng đừng nói tu vi Kim Liên tứ phẩm!
Ban Nguyệt Công cảm thấy kỳ quái, đột nhiên quát lớn:
- Không tốt! Phía dưới còn có một người, đang bỏ chạy sang hướng khác.
Dứt lời hắn liền bay đi.
Thanh Mi hiển nhiên cũng lo lắng cho trượng phu mình, cũng nhanh chóng lách mình đi theo.
Từ Đường Nhiên là người đơn giản, cũng là người thuần túy. Miêu Nghị không buộc hắn hắn sẽ không đi mạo hiểm một cách đơn giản. Nhanh chóng mặc vào chiến giáp, nhảy lên trên Phiên Vân Phúc Vũ thú, xách đao đi chung quanh núi, bộ dáng như trông chừng hộ Miêu Nghị.
Thi pháp ngăn cản đám đất đá vụn đang bắn tứ tung, Miêu Nghị nhìn về phía Hồng THiên Thiên miệng mũi rướm máu, ánh mắt có chút rời rạc nhìn về phía hắn, hơi thở mỏng manh nói:
- Ngưu Hữu Đức... Ta, con mẹ ngươi... Gặp ngươi là xui xẻo lớn nhất đời ta.
Miêu Nghị còn đang kỳ quái vì sao Ban Nguyệt Công nói tu vi người này không đúng là có ý gì. Đột nhiên nghe thấy trong miệng đối phương nói ra ba chữ Ngưu Hữu Đức, hắn cũng ngơn gẩn. Hồng Thiên Thiên này sao lại nhận biết mình, làm sao có thể?