Sau khi suy nghĩ, Miêu Nghị nói:
- Thử xem!
Mộ Dung Tinh Hoa hỏi:
- Thử thế nào?
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn vào Vong Ưu Lâm, nói:
- Trực tiếp đi tìm Ban Nguyệt Công đòi ngươi, nói không chừng Ban Nguyệt Công không thừa nhận nổi áp lực từ Thiên đình sẽ giao người.
Ba người im lặng, Từ Đường Nhiên dở khóc dở cười nói:
- Khả năng này không lớn, nếu hắn không giao thì sao?
Miêu Nghị nói:
- Chúng ta là người Thiên đình, không cần lén lén lút lút tự tìm phiền toái, cứ đường đường chính chính thể hiện thân phận, cho dù hắn không giao cũng không động thủ với chúng ta, hắn cũng không có khả năng động thủ với chúng ta để tự tìm phiền toái, hắn cũng không biết bên phía chúng ta có bao nhiêu thực lực, có lẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn cũng sợ chúng ta dây dưa với hắn mãi.
Dương Thái cau mày, nói:
- Nói thì nói thế, vạn nhất hắn sốt ruột bảo vệ thê tử, hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm cho xong thì sao?
Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:
- Các ngươi có ý kiến gì?
Từ Đường Nhiên:
- Không bằng chúng ta tìm mục tiêu tiếp theo.
Mộ Dung Tinh Hoa:
- Ta cảm thấy nên bàn bạc tốt hơn, cũng không cần phải nóng lòng nhất thời.
Dương Thái cũng gật đầu đồng ý.
Miêu Nghị im lặng, nếu không nhìn thấy chút hi vọng nào, hắn cũng không kiên trì, rõ ràng có hi vọng lại buông tha, gặp chút khó khăn liền bỏ qua, đây không phải phong cách làm việc của hắn!
Thấy ba người không muốn mạo hiểm, Miêu Nghị nói:
- Đã như thế, các ngươi chờ bên ngoài đi, ta đi gặp Ban Nguyệt Công, tìm hiểu tình hình rồi nói sau.
Tên điên này muốn đi một mình! Ba người hai mặt nhìn nhau, Mộ Dung Tinh Hoa nói:
- Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.
Ngụ ý là không có ai bức ngươi.
Miêu Nghị không muốn nói nhảm với bọn họ, hắn không giống đám người này một người ăn no cả nhà không đói bụng, hắn còn có một đại gia đình cần nuôi, không liều không được, đúng như Vân Tri Thu đã nói, một đám nữ nhân lấy về nàh không phải cởi sạch quần áo chờ hắn ngủ, đã ủy thân cho hắn, hắn phải cho các nàng một tương lai.
Trực tiếp thu Phiên Vân Phúc Vũ Thú vào thú nang, cũng thu chiến giáp trên người, sương mù màu vàng xuất hiện, hắn mặc kim giáp năm tiết của Thiên đình, hắn đáp xuống đất sau đó tiến vào trong cánh rừng.
Trên không trung, Dương Thái nói thầm một tiếng, nói:
- Khấu Văn Lam cho hắn chỗ tốt gì để hắn bán mạng như thế?
Mộ Dung Tinh Hoa nói:
- Nam nhân như vậy, bà chủ Vân Dung Quán không ủy khuất nếu gả cho hắn.
Dương Thái và Từ Đường Nhiên im lặng nhìn nhau, lời này chẳng khác gì nói hai người bọn họ không phải nam nhân.
Trong sương mù, cây cối chung quanh có sương mù ẩn hiện, Hoa Hồ Điệp cho tư liệu nói trong Vong Ưu Lâm có địa cung, đó là nơi phu thê Ban Nguyệt Công dừng chân, không ai biết cụ thể nằm tại vị trí nào.
Miêu Nghị đang nói thầm, đi loạn trong cánh rừng sương mù này chẳng khác gì đi trong mê cung, mấu chốt hắn không thể thi pháp điều tra tình hình trong sương mù.
Trong cánh rừng, hắn tìm kiếm chung quanh, đột nhiên Miêu Nghị cảm giác mê muội, phát giác không đúng, trong sương mù có cổ quái, hắn vận chuyển Tinh Hỏa Quyết chống cự.
- Ngưu Nhị!
Bên tai có tiếng nói quen thuộc, Miêu Nghị nhìn là ai, chỉ thấy Vân Tri Thu đi ra trong sương mù, sắc mặt lo lắng kéo tay hắn.
- Ngươi không sao chứ?
Miêu Nghị giật mình sững sờ, hắn ngạc nhiên, tại sao Vân Tri Thu lại xuất hiện ở nơi này?
- Đừng tới đây!
Miêu Nghị nhanh chóng xách thương lên, chậm rãi lui về phía sau cảnh cáo, ý thức bản năng cảm thấy không đúng, ở nơi này có ai biết quan hệ giữa hắn với Vân Tri Thu là thật giả?
- Ngưu Nhị, ngươi làm sao thế? Là ta mà! Tại sao ngươi không mặc chiến giáp do Yêu Nhược Tiên luyện chế?
Vân Tri Thu vừa nói ra lời này, Miêu Nghị giật mình, việc này người ngoài không biết, huống chi hắn còn ngửi được hương thơm cơ thể quen thuộc của Vân Tri Thu, người ngoài không thể giả mạo.
Hắn vốn tưởng cho rằng là người giả mạo, muốn đánh chết tại chỗ nhưng lại không dám xằng bậy, vạn nhất thất thủ giết Vân Tri Thu thì sao, hắn nói:
- Tại sao ngươi tới đây?
- Ta lo lắng cho ngươi! Cho nên buông chuyện cửa hàng tìm ngươi, cố ý tìm Khấu Văn Lam khơi thông, hao hết...
Tinh Hỏa Quyết có tác dụng trừ độc, cảnh tượng trước mắt Miêu Nghị biến đổi, giọng nói Vân Tri Thu bên tai ngừng lại.
Trước mắt có cảnh tượng khủng bố, Vân Tri Thu duỗi tay cầm theo dao găm màu đen sắc bén, Vân Tri Thu là một gốc cây già giơ cành sắc nhọn muốn cắt cổ hắn.
- Yêu nghiệt!
Đột nhiên Miêu Nghị quát lớn, hắn quét một thương cắt đứt gốc cây già.
Thân cây già sáng lên, trên thân mọc ra mấy nhánh cây, mỗi nhánh cuốn lấy dao găm sắc bén tấn công hắn.
Miêu Nghị đã hiểu, có khả năng đối phương cho rằng hắn vẫn đang lâm vào ảo giác, nếu như mình vẫn trầm mê trong ảo ảnh, chỉ sợ đã bị gốc cây chém giết.
- Chút tài mọn còn dám khoe khoang, muốn chết!
Miêu Nghị dùng thương đâm vào gốc cây già, đồng thời vô hình chi diễm bộc phát, gốc cây già kêu lên thảm thiết, cả gốc lạnh run, miệng vết thương có chất lỏng màu xanh chảy ra ngoài.
Mặt đất run lên, cành lá gốc cây già co rút lại, cả thân cây to lớn lại chui vào mặt đất.
Miêu Nghị biết rõ đây là thụ yêu cấp thấp, không có đuổi tận giết tuyệt, đoán chừng đối phương không sống lâu.
Hắn nhìn chung quanh, đánh giá bốn phía, không biết có phải là hậu chiêu hay không, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn nghĩ lại tình huống vừa rồi mà sợ, hiện tại hắn hiểu vì cái gì cao thủ Thải Liên có đi không về.
Ảo giác vừa rồi quá đáng sợ, nếu không có Tinh Hỏa Quyết giúp mình trừ độc, tận mắt nhìn thấy chân tướng, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình bị tiểu yêu lấy đi. Cũng chính bởi vì nhìn thấy chân tướng, đây không phải người khác sử dụng mê hoặc ngụy trang, mà là mình đang lừa gạt mình, tự mình biết tất cả bí mật của mình, đương nhiên dễ dàng lừa gạt bản thân.
Nghĩ đến mà sợ, trái lại Miêu Nghị tăng thêm vài phần tin tưởng, nếu như Ban Nguyệt Công có thực lực lưu lại cao thủ Thải Liên mới thật là đáng sợ nhất, xem ra không cần quá lo lắng.
Tìm hiểu tình hình chung quanh, Miêu Nghị dứt khoát buông lỏng, hắn bắt đầu tìm kiếm trong rừng, cũng trực tiếp thi pháp hò hét.
- Ban Nguyệt Công... Ban Nguyệt Công... Ban Nguyệt Công...
Tiếng gọi của hắn vang vọng khu rừng.
Sau đó có tiếng cười đáp lại:
- Người nào?
Âm thanh không biết tới từ nơi nào, Miêu Nghị dừng bước.
- Người Thiên đình!
Đối phương im lặng một lúc mới trả lời:
- Ta không có lui tới với người Thiên đình, tìm ta làm gì?
Tìm được chính chủ! Miêu Nghị nói:
- Có việc cần gặp mặt bàn với ngươi.
Đối phương cự tuyệt:
- Ta thấy miễn đi, ta cũng không trêu chọc người Thiên đình.
- Thực không trêu chọc sao?
Miêu Nghị cười lạnh, nói:
- Ngươi ngàn vạn đừng nói với ta ngươi tránh ta là vì chuyện cũ của phu nhân ngươi đấy.
Lần này đối phương thật trầm mặc,không nói lời nào.
Miêu Nghị tin tưởng đối phương nghe hiểu lời mình, hắn lại nói:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa tránh không khỏi, có một số việc sớm muộn gì cũng phải giải quyết, ta tới cho ngươi một cơ hội, là việc thiện!