Tình huống đã rõ ràng, Hoàng Phủ Quân Nhu nói cho hắn biết còn nhiều hơn đám người Mộ Dung Tinh Hoa biết, nơi này không phải Hạ Hầu gia nói tính toán, có rất nhiều người gia tộc khác đang ở nơi này, nhiều người nhìn như thế, hắn cũng không tin không có người đứng ra làm chứng cho hắn.
- Hừ!
Nhưng mà ngoài ý muốn là sau khi Hạ Hầu Long Thành nhìn hắn một hồi liền hừ lạnh, thuận thế đẩy hắn sang một bên, tiếp theo hắn cười lạnh nhìn Từ Đường Nhiên đang cười làm lạnh, thân thể căng cứng, Từ Đường Nhiên vô ý thức lui ra phía sau.
Miêu Nghị ngạc nhiên lui ra một bên, không nghĩ tới Hạ Hầu Long Thành không khó xử hắn, thậm chí còn không nói câu nào.
Hắn cũng thu hồi Tinh Hỏa Quyết, cũng có thể nói Hạ Hầu Long Thành giơ cao đánh khẽ không khác gì tự cứu mạng của mình, Miêu Nghị thầm than gia hỏa này mạng lớn.
Đương nhiên, Miêu Nghị cũng thở ra một hơi, nếu thật muốn giết Hạ Hầu Long Thành, hắn cũng phiền toái, chỉ có thể nói hắn và Hạ Hầu Long Thành đều tránh được một kiếp.
- Từ Đường Nhiên, ngươi trốn làm cái gì!
Hạ Hầu Long Thành cười quái dị.
Đối với Từ Đường Nhiên mà nói, nụ cười kia chẳng khác gì ác ma, là ác ma tùy thời sẽ xé xác người khác.
- Hạ Hầu huynh, chuyện năm đó ta chỉ bất đắc dĩ, là lệnh của cấp trên!
- Lệnh cái con mẹ ngươi!
Hạ Hầu Long Thành vung tay tát một cái, tiếng tát tai giòn tan, đánh Từ Đường Nhiên phun máu, nửa hàm răng cũng bay ra ngoài theo máu tươi.
Từ Đường Nhiên ngã xuống đất, hắn bị tát đầu choáng mắt hoa, hắn lắc lắc đầu, đang muốn lung la lung lay đứng lên, Hạ Hầu Long Thành lại đá một cước, trực tiếp đạp hắn sau đó còn đá thêm một cước, mũi chân dùng sắc xoay vào lưng Từ Đường Nhiên, hắn cười nói:
- Chó chết, lá gan không nhỏ, dám động thủ với ta, hôm nay gia gia muốn ngươi hối hận vì sống trên đời này.
Từ Đường Nhiên liều mạng nhưng pháp lực không bằng người ta, càng bị giẫm không thể nhúc nhích, máu tươi trào ra khỏi miệng.
- Dừng tay!
Đột nhiên có tiếng quát vang lên, một bóng người đi tới, cùi chỏ đánh vào xương sườn dưới của Hạ Hầu Long Thành, Hạ Hầu Long Thành lảo đảo lui ra sau vài bước.
Hạ Hầu Long Thành ổn định bước chân, hắn quát lớn:
- Khấu Văn Thanh, ngươi dám động thủ với ta?
Người đến là nữ nhân, duyên dáng yêu kiều, phong độ tư thái yểu điệu, người cũng như tên, nàng mặc quần áo màu xanh.
Ánh mắt đám người Miêu Nghị nhìn lên người nàng, nghe ra được Khấu Văn Thanh có quan hệ với Khấu Văn Lam, Khấu Văn Lam trừ tính cách nương nương khan, tướng mạo cũng không tệ, nữ tử này có vài phần tương tự Khấu Văn Lam, từ đó cũng chứng minh quan hệ giữa hai người.
Khấu Văn Thanh nói:
- Hạ Hầu Long Thành, ngươi tới đây cần kim bút ngự phê, hiện tại ngươi muốn quan báo tư thù, chẳng lẽ muốn xem thường Thiên Đế?
“...”
Đây là chụp mũ, cũng áp Hạ Hầu Long Thành há hốc mồm, nội tâm còn sợ hãi, hắn nghĩ tới hậu quả khi xem thường Thiên Đế, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu rời đi, hắn không dám làm càn.
Lúc này Miêu Nghị cũng đi tới đỡ Từ Đường Nhiên đứng dậy.
Khấu Văn Thanh lại đưa mắt nhìn sang bọn họ, hỏi:
- Từ Đường Nhiên, Ngưu Hữu Đức, Dương Thái và Mộ Dung Tinh Hoa, chính là các ngươi?
Vừa nghe lời này, Miêu Nghị cũng hiểu đây là người Khấu Văn Lam an bài chiếu cố bọn họ.
- Từ Đường Nhiên cảm tạ thượng quan cứu mạng!
Trên mặt Từ Đường Nhiên đầy máu vẫn đứng dậy chắp tay, sắc mặt thê thảm, tuy hắn thật tâm cảm tạ nhưng người này tới quá chậm, hắn vẫn bị hành hạ thê thảm.
Đám người Miêu Nghị cũng chắp tay báo danh tính, tỏ vẻ đúng rồi! Chỉ có Trịnh Như Long không nằm trong phạm vi chú ý của Khấu Văn Thanh.
Khấu Văn Thanh ghi nhớ bọn họ, thái độ không xa không gần, nói:
- Cách thời điểm xuất phát chính thức còn mấy ngày, nếu lại có chuyện gì cứ dùng tinh linh liên hệ Khấu Văn Lam, Khấu Văn Lam sẽ liên hệ ta, ta cũng chạy tới.
- Vâng!
Mấy người đáp ứng.
Không nói thêm lời nào, Khấu Văn Thanh quay người rời đo.
Đám người chung quanh đa số chỉ cười trộm mà thôi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên người Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái, hai người không được tự nhiên khi có người vạch nội khố của bọn họ ra.
- Đi!
Mộ Dung Tinh Hoa âm thầm truyền âm, dẫn mấy người rời khỏi những ánh mắt chế nhạo kia, thật sự không đi không được, da mặt dày cũng không thể mặc kệ người ta mỉa mai mình như thế.
Lúc đi ngang qua vườn lớn, cả đám người đứng dưới bóng mát một bức tường.
Sau khi Từ Đường Nhiên chữa thương xong liền lau máu trên khóe miệng, hắn nhìn Miêu Nghị đang ngồi bên cạnh, hỏi:
- Ngưu huynh, tại sao con gấu chó kia buông tha ngươi, lại chỉ nhằm vào ta?
Lúc trước hắn còn muốn tránh phía sau Miêu, để Miêu Nghị gặp không may và kéo dài thời gian.
Việc này Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái cũng kỳ quái, ba người đều đến từ Thiên phố, có thể nói không ai chưa bị Hạ Hầu Long Thành nhục nhã mấy lần, hắn lại không quan tâm tới Miêu Nghị, việc này không tầm thường, cũng biết Miêu Nghị có ân oán với Hạ Hầu Long Thành nhưng tại sao gia hỏa có thù tất báo kia lại buông tha hắn!
Miêu Nghị nói:
- Ai bảo ngươi bỏ đá xuống giếng lúc ở Đãng Âm Sơn, ngươi đánh người ta cũng bỏ đi, còn muốn đánh chết người ta, ta không đụng tới ngóng tay của hắn, hắn không tìm ngươi tìm ai?
Hắn không nói vào thời khắc mấu chốt ném một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo cho Hạ Hầu Long Thành, xem như hắn cũng hiểu thái độ của Hạ Hầu Long Thành, dù sao lúc trước có làm tốt quan hệ với Hạ Hầu Long Thành cũng vô dụng, tên kia là đồ vương bát đản, căn bản không nói đạo lý, ngược lại lén lút ném một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo lại có hiệu quả, hôm nay hắn cũng âm thầm may mắn hành động của mình lúc đó.
Nói tới việc này Từ Đường Nhiên có xúc động thổ huyết, Ngưu Hữu Đức lúc ấy quá giảo hoạt, hắn cũng không muốn đánh! Chờ hắn kịp phản ứng thì Ngưu Hữu Đức đã chạy đi, còn tìm được lý do đường hoàng để Khấu Văn Lam không nói gì, hắn thì bị Khấu Văn Lam bức bách không đánh không được.
Mộ Dung Tinh Hoa nghe vậy cũng hỏi:
- Từ Đường Nhiên, Hạ Hầu Long Thành không phải oan uổng ngươi, ngươi thực đánh hắn?
Dương Thái kinh ngạc không nhỏ, dường như khó tin nổi.
Từ Đường Nhiên vẻ mặt thê lương:
- Ngươi cho rằng ta muốn đánh sao? Đại thống lĩnh có lệnh, ta không dám không theo! Con gấu chó kia chắc chắn sẽ nhắm vào ta!
Trịnh Như Long khó hiểu nói:
- Hạ Hầu Long Thành kia là người nào, sao hắn dám hung hăng càn quấy như thế.
Từ Đường Nhiên:
- Là người của Hạ Hầu gia tộc, Thiên Hậu là thân cô cô của hắn!
Hắn nhất định phải chứng minh mình không phải vô năng không hoàn thủ, mà là bối cảnh người ta quá mạnh.
Trịnh Như Long nghe xong hít sâu một hơi, với hắn mà nói đây là bối cảnh thông thiên, hắn chặc lưỡi nói:
- Từ huynh, xem ra ngươi bị đánh không oan, ngươi dám động thủ đánh cháu ruột của Thiên Hậu, cho dù người ta đánh chết ngươi cũng không ai dám nói gì.
Từ Đường Nhiên cảm thán.
Mấy người cũng tránh chuyện Hạ Hầu Long Thành vạch trần Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái, dường như chưa từng nghe nói qua.