Bốn người chờ nàng và nói rõ tình hình, hi vọng mọi người đoàn kết một lòng, Mộ Dung Tinh Hoa vui vẻ đồng ý.
Hừng đông, bốn người chờ Tào đô thống yết kiến, ai ngờ đợi đến lúc mặt trời lên cao vẫn chưa có yết kiến, cuối cùng Tào Vạn Tường cũng tự mình đến, hơn nữa đến một mình và không mang theo tùy tùng.
Hắn có dáng người mập mạp hơi lùn, mặc quần áo trắng, Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên và Trịnh Như Long chưa từng gặp qua đô thống có dung mạo thế nào, bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy, chỉ có Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái gặp qua, Miêu Nghị ba người mới gặp lần đầu.
- Tham kiến đô thống!
- Ân! Không cần đa lễ!
Tào Vạn Tường phất phất tay, hắn đường đường là đôt hống, lại là tu sĩ Thải Liên nhưng làm người xem như hiền hòa, hắn ngồi xuống chỉ vị nhìn mọi người.
Làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm là, hắn lại vẫy tay với hướng Mộ Dung Tinh Hoa, vỗ vỗ bắp đùi mình, nói:
- Tinh Hoa, tới ngồi!
Mộ Dung Tinh Hoa không ngờ tới hắn lại làm như thế, cũng giật mình, sắc mặt đỏ bừng nhưng vẫn đi sang, cuối cùng bị Tào Vạn Tường kéo ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo Mộ Dung Tinh Hoa, hoàn toàn không kiêng nể gì cả.
Đây là công khai quan hệ của hai người, Trịnh Như Long há to mồm, bộ dáng rất khiếp sợ, Miêu Nghị cũng nhìn người khác.
Mộ Dung Tinh Hoa xấu hổ không nhỏ, bởi vì không biết nên nhìn đám Miêu Nghị thế nào. Ngược lại Tào Vạn Tường ôm nàng liền đi thẳng vào vấn đề:
- Các ngươi cũng thấy quan hệ giữa ta và TInh Hoa, không cần nói nhảm, ta muốn Tinh Hoa bình an quay về, nếu Tinh Hoa không bình yên quay về, ta cam đoan đám người các ngươi chỉ có con đường chết! Cho nên việc này các ngươi phải do Tinh Hoa cầm đầu, cần phải toàn lực bảo vệ nàng an toàn.
Lời này đủ kiêu ngạo, nội tâm mọi người mắng thầm, đùa nghịch uy phong với đám binh tôm tướng cua chúng ta làm gì, có bản lĩnh xóa tên Mộ Dung Tinh Hoa ra khỏi danh sách đi. Mấy người bọn họ vẫn chắp tay nói:
- Cẩn tuân pháp chỉ!
Tào Vạn Tường thoả mãn gật đầu:
- Lần này không yêu cầu các ngươi lập công lớn, nhớ kỹ một điểm. Chỉ cần bảo hộ Tinh Hoa bình an trở về, bản đô thống sẽ không bạc đãi các ngươi, trong địa bàn Ất Tử Vực, ta an bài vài vị trí Đại thống lĩnh rất bình thường, nếu các ngươi cho rằng có chút bối cảnh muốn làm gì thì làm, hừ hừ! Đừng quên Ất Tử Vực là địa bàn của ai, có đại bối cảnh cũng không bằng hiện quản, nếu ta không thả người, các ngươi không đi được.
Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên trao đổi ánh mắt, đây là ám chỉ đám người có Khấu Văn Lam làm chỗ dựa cũng không làm gì được hắn.
Lời thì như thế, cơ hội được đề bạt làm Đại thống lĩnh ngay trước mặt, đám người Trịnh Như Long lên tinh thần, chắp tay nói:
- Vâng!
- Như thế nào!
Tào Vạn Tường thuận tay vỗ vỗ mông Mộ Dung Tinh Hoa đang ngồi trên đùi mình, nói:
- Bản đô thống đối đãi với ngươi không tệ chứ?
- Tạ ơn đô thống đại nhân!
Bị vỗ mông trước mặt nhiều người, Mộ Dung Tinh Hoa xấu hổ không chịu nổi, nàng bao nhiêu cũng cần thể diện, lập tức đứng lên.
Ai ngờ Tào Vạn Tường lại ôm nàng, cũng đưa mặt tới hôn Mộ Dung Tinh Hoa trước mặt mọi người.
Đám người bọn họ thấy Tào Vạn Tường lại ôm nàng thì cúi đầu hoặc quay mặt sang chỗ khác.
Nội tâm Miêu Nghị thầm nhũ, nữ nhân này bình thường làm ra bộ dạng thanh cao, còn ngại lão tử theo đuổi đàn bà có chồng. Lão tử là chơi giả, con mẹ nó ngươi còn làm thật với đàn ông có vợ.
Tào Vạn Tường chiếm đủ tiện nghi cũng buông Mộ Dung Tinh Hoa ra, hắn nói:
- Nửa canh giờ sau sẽ có người dẫn các ngươi đi theo bản đô thống.
- Vâng!
Mấy người đưa tiễn.
Chờ Tào Vạn Tường vừa đi. Mộ Dung Tinh Hoa lập tức cúi đầu tạm thời lảng tránh, mấy người nhìn nhau nhưng không nói gì.
Đột nhiên Trịnh Như Long nói một câu:
- Nữ nhân xinh đẹp thật tốt! Mẹ kiếp, chỉ cần cởi quần là có thể vượt qua bổn thống lĩnh phấn đấu cả vạn năm.
Mấy người nghe xong cười lắc đầu, Từ Đường Nhiên khoát khoát tay, truyền âm nói:
- Việc này đừng nói thêm, tránh gây tai họa cho bản thân.
Nửa canh giờ sau, quả nhiên có người đến gọi, dẫn bọn họ ra khỏi biệt thự. Gặp lại Tào Vạn Tường, hắn làm như không biết Mộ Dung Tinh Hoa, ngay cả mắt cũng chưa nhìn, mang theo đám tùy tùng và ra lệnh rời đi, đám người Miêu Nghị cũng phá không bay lên trời.
Du đãng trong tinh không gần một tháng, Tào Vạn Tường vô cùng thoải mái, có người dùng cỗ kiệu mang một kiện động thiên phúc địa đi, Tào Vạn Tường ở bên trong, Mộ Dung Tinh Hoa cũng vào hầu hạ, về phần hầu hạ thế nào mọi người ai cũng biết.
Sửu Vị Vực!
Đây là nơi tập hợp khảo hạch, tốn thời gian gần một tháng trong tinh không, vừa đến nơi Mộ Dung Tinh Hoa cũng ra khỏi động thiên phúc địa, lại đi chung với đám người, ánh mắt Tào Vạn nhìn sang, Miêu Nghị chủ động đứng phía sau Mộ Dung Tinh Hoa, chính thức dùng Mộ Dung Tinh Hoa cầm đầu.
Không dùng Mộ Dung Tinh Hoa cầm đầu cũng không được, nếu Mộ Dung Tinh Hoa xảy ra chuyện gì thì Tào Vạn Tường đã nói rõ hậu quả.
Nơi đây chính là phủ đô thống Sửu Vị Vực, nơi đây người đến người đi rất náo nhiệt, không ít người mặc giáp thượng tướng màu tím.
Vũ trụ thức sự quá mênh mông, Tào Vạn Tường là đô thống cấp một nhưng lại chưa từng gặp đô thống nơi đây, trên đường kéo người hỏi đường, dẫn mọi người đi sang, sau khi kiểm tra pháp ấn của mọi người, xác nhận thân phận đám người Miêu Nghị xong, Tào Vạn Tường mang người rời đi, trong trăm năm sau bọn họ không gặp lại Tào Vạn Tường.
Thống lĩnh tại nơi này không đáng một đồng, chung quanh có trận pháp bảo hộ nên mọi người không thể rời đi.
Trong vườn có đủ nam nữ, có người đứng dưới tàng cây trao đổi, có người chạy quanh, có người ngồi dưới đất, đồng thời cũng nhau nghe ngóng tin tức khảo hạch.
Từ Đường Nhiên tiến lên hỏi một người:
- Xin hỏi bằng hữu, nơi dừng chân ở đâu?
Người nọ cười hắc hắc, nói:
- Nơi dừng chân? Có! Ngươi ngó ngó, ngươi nhìn chung quanh có gian phòng nào không?
Hắn chỉ chung quanh và chỉ vào đám người.
Lời này làm người chung quanh cười vang, có người lớn tiếng nói:
- Nơi này có hơn ngàn người tụ tập lại, làm gì có đủ phòng cho chúng ta, tùy tiện lấy một cái vườn cho chúng ta lưu lại như heo cũng là khách khí, dù sao người ta không có giao tình với chúng ta, cũng không sợ đắc tội chúng ta, mới tới nên chấp nhận đi.
Có người thở dài, nói:
- Đến sớm mới biết đến sớm là đầu đất, chạy tới sớm là chịu tội, ngày cuối cùng mới tới là thông minh.
Mấy người nhìn chung quanh, khó trách nhiều người ngồi dưới nắng gắt như thế, thì ra là có việc này.
- Tùy tiện tìm chỗ không ai đặt chân đi.
Mộ Dung Tinh Hoa phân phó một tiếng, mấy người gật đầu, cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, muốn không chấp nhận cũng không được, không có tư cách nhận được đãi ngộ đặc thù thì phải vậy.
Cuối cùng đến muộn còn tốt một chút, nơi râm mát đều bị người khác chiếm, ngay cả bóng đại thụ cũng không có phần, đành phải tìm bồn hoa, năm người vây ngồi nhau, nhìn nhau lắc đầu, đoán chừng còn phải ở đây vài ngày.