Phi Thiên

Chương 1576: Không phóng khoáng

Ba!

Hắn lại vỗ mông Hoàng Phủ một cái, không cho nàng vuốt loạn khắp người mình, bảo nàng yên tĩnh lại, Miêu Nghị lại hỏi:

- Ngươi cái gọi là nguy hiểm, chẳng phải là đệ tử thế gia cạnh tranh sao?

Hoàng Phủ hắng giọng:

- Quan hệ đến tiền đồ của mình, không ai muốn bị kẻ khác đạp lên đầu, khẳng định sẽ vận dụng tài nguyên vũ trang cho thủ hạ, chắc hẳn Khấu Văn Lam cũng nói cho các ngươi biết một ít chuyện. Ngươi cũng biết một ít về Hạ Hầu Long Thành. Địa vị Khấu Văn Lam tại Khấu gia không tốt hơn bao nhiêu đâu, cũng xếp ở vị trí cuối cùng, tài nguyên của hắn có thể dùng kém đệ tử Khấu gia khác, cũng chưa chắc sử dụng được tài nguyên tốt hơn ai, tu vi của ngươi không tốt lắm, vạn nhất pháp bảo không bằng người ta, kỳ hạn vừa đến, vì bài danh sẽ có người cướp đoạt của nhau. Ngươi có thể ứng phó bao nhiêu người? Ngươi nói ngươi không gặp nguy hiểm?

Miêu Nghị căng thẳng, nghiêng áp nàng dưới thân, há miệng chà đạp hai ngọn núi của nàng, sau khi giày vò nàng thở dốc, hắn ngẩng đầu hỏi:

- Ngươi đã dụ ta đến đây, chắc hẳn cũng có biện pháp đúng không?

Ôm đầu hắn, Hoàng Phủ Quân Nhu mị nhãn như tơ nói:

- Ta không thể nhúng ta vào việc Thiên đình, đây là thiên đại húy kị, ta lại có thể giúp ngươi theo cách khác, chỉ cần ngươi chịu ở rể Hoàng Phủ gia tộc. Gả cho ta, ta có thể nhờ người tài ba loại bỏ ngươi ra khỏi danh sách. Ngươi yên tâm, một khi ở rể Hoàng Phủ gia tộc, ngươ sẽ bỏ hộ tịch Thiên đình, bối cảnh Khấu Văn Lam có lớn hơn nữa cũng không dám làm gì Hoàng Phủ gia tộc, đến lúc đó có ai làm gì được ngươi?

Miêu Nghị nhướng mày, hắn lập tức xoay người nằm một bên, nói đùa gì vậy, ở rể Hoàng Phủ gia tộc, Vân Tri Thu sẽ tha cho hắn sao?

Hoàng Phủ quay người leo lên người hắn, nói:

- Như thế nào đây? Sự đáo lâm đầu, đây là cơ hội duy nhất của ngươi đấy.

Miêu Nghị hỏi nàng:

- Ngươi đoán ta không có đường lui, thừa dịp áp chế ta sao?

Hoàng Phủ ôm hắn, nói:

- Sao có thể nói như vậy, ta cũng cứu ngươi đấy.

Miêu Nghị đẩy nàng ra, xoay người ngồi dậy, hắn lại mặc quần áo sau đó nói:


- Ta trịnh trọng nói một lần, Ngưu mỗ bất tài nhưng cho dù chết cũng không đi ở rể! Ta không tin tà, cũng không tin bản thân không dựa vào Hoàng Phủ gia tộc bảo vệ thì mất mạng, ta đường đường đại trượng phu làm sao có thể dựa vào việc cởi quần áo của ngươi giữ mạng? Ngủ với nữ nhân bảo vệ mạng mình, chê cười!

Đàm phán không thành, Miêu đại quan nhân phong lưu tiêu sái rời đi, chỉ còn Hoàng Phủ Quân Nhu kéo chăn che thân thể, dựa vào góc giường ngẩn người nhìn hắn.

Sau khi quay về phủ thống lĩnh, Miêu Nghị liền nhận được Vân Tri Thu đưa tin, Vân Tri Thu nghe nói hắn quay về, hơn nữa cũng biết hắn tham dự chuyện khảo hạch, bảo hắn buổi tối đi qua chỗ Âu Dương tỷ muội, Vân Tri Thu nói sẽ đích thân xuống bếp, người một nhà cùng ăn một bữa cơm.

Có giáo huấn vụ cái yếm, Miêu Nghị vừa về phủ thống lĩnh lập tức tẩy trừ một phen.

Hắn lại gọi Phục Thanh và Ưng Vô Địch đến, nói với bọn họ chân tướng việc khảo hạch, sau khi hai người nghe chân tướng khảo hạch liên quan tới việc cướp tiên đào năm xưa, hai người nhìn nhau, Phục Thanh hỏi:

- Ngươi nghe tin tức từ đâu?

Miêu Nghị sẽ không nói mình hiến thân đạt được tin tức.

- Trừ Khấu Văn Lam ra còn ai khác?

Ưng Vô Địch nói:

- Khấu Văn Lam có thể nói rõ chuyện thế gia tranh đấu cho ngươi biết sao? Chẳng khác gì nói rõ đang sai ngươi đi chịu chết?

- Ta làm sao biết hắn nghĩ như thế nào.”

Miêu Nghị không thể trả lời nên nói cho qua việc, hai người hao tâm tổn trí đi đoán dụng ý của Khấu Văn Lam đi.

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn như vẽ, Miêu Nghị chắp tay trong đình viện, áo dài vừa vặn, khí khái hào hùng nhìn trời.

Bảo Liên đi tới, nói:

- Đại nhân đi xa trở về, ty chức chuẩn bị tiệc tối tẩy trần cho đại nhân, mời ngài và hai vị phó thống lĩnh một phen.

Suýt nữa Miêu Nghị đã đáp ứng, phục hồi tinh thần mới nhớ có việc:


- Không cần, ta còn có việc, đừng quấy rầy ta.

Đây là lời từ chối, chờ Bảo Liên lui ra, thời gian không còn sớm hắn cũng rời đi.

Đi tới Tinh Tinh Phô, Âu Dương tỷ muội vui vẻ ra đón, Miêu Nghị ý bảo không cần đa lễ, lại nhìn chung quanh và hỏi:

- Phu nhân chưa tới?

- Phu nhân đang tự mình xuống bếp!

Âu Dương Lang xấu hổ nói một câ, hai tỷ muội vốn định làm thay, lại bị Vân Tri Thu nói một câu các nàng không biết khẩu vị Miêu Nghị nên đuổi ra ngoài, đành phải ở đây làm việc lặt vặt.

Sau đó Miêu Nghị tiến vào phòng bếp xem xét, chỉ thấy Vân Tri Thu mặc váy dài màu thanh thiên đang bộn rộn với khó bếp, đối với nam nhân thường xuyên vào sinh ra tử như hắn, chỉ sợ cảnh tượng này là niềm an ủi tâm linh lớn nhất trên đời. Hắn lại liên tưởng tới buổi sáng tới Quần Anh hội quán, nội tâm áy náy không nói nên lời, thầm mắng mình một tiếng súc sinh!

Thấy hắn đến, Vân Tri Thu chỉ cười cười, nói:

- Nơi này khói nhiều không dễ ngửi, cũng không phải chỗ nam nhân các ngươi nên tới. Lang Lang, Huyên Huyên, dẫn Ngưu Nhị đi phòng khách ngồi đi.

- Không có việc gì! Ta làm trợ thủ cho phu nhân.

Miêu Nghị khoát tay cự tuyệt hai tỷ muội mời, hắn đi nhặt củi ném vào trong lò.

Hai người phối hợp không tệ, Miêu Nghị khống chế củi lửa rất tốt, không phải sử dụng pháp lực để làm.

Vân Tri Thu cảm thấy khó tin, nói:

- Không có nhìn ra nha, ngươi cũng biết không ít việc trong bếp.

- Nếu ta không biết thì làm sao sống tới hôm nay, đã sớm chết đói khi còn bé rồi. Ngược lại Vân đại tiểu thư, thiên chi kiều nữ của Đại Ma Thiên, còn có thể làm những việc này, bội phục, xem ra chúng ta thật là mooti đôi trời sinh! Nếu ngươi không gả cho ta, đó mới thật là thiên lý nan dung!

Miêu Nghị trêu chọc, Vân Tri Thu cười khanh khách.

Âu Dương tỷ muội nhìn mà ao ước, tuy trước mắt làm một ít việc nhưng có thể nhìn ra chênh lệch giữa chính mình và Vân Tri Thu tới đâu. Đúng như Miêu Nghị nói, Vân Tri Thu năm đó chính là thiên chi kiều nữ trong Đại Ma Thiên, luận thân phận và địa vị còn không tôn quý hơn hai nàng? Thật sự không cần quan tâm tới những việc như thế này, muốn giúp lại không biết nên giúp thế nào.

Tuy người tu hành không quan tâm ăn mặc, ẩm thực thường ngày chứa linh khí thật nhỏ, nhưng làm người từ nhỏ khó tránh muốn ăn uống, sẽ không ai bỏ qua tư tưởng này.

Sau khi xong việc bếp núc, đám người Tri Cầm tới tẩy trừ cho Vân Tri Thu, Miêu Nghị lại chủ động tiến lên cầm tay Vân Tri Thu sau đó rửa giúp nàng, còn dùng khăn lông ướt lau mặt cho nàng.

Nội tâm Vân Tri Thu ngọt ngào lại xấu hổ, Âu Dương tỷ muội đang nhìn kìa, không cho Miêu Nghị làm, Miêu Nghị càng hầu hạ nàng. Thật tình không biết Miêu Nghị đang áy náy, muốn làm chút gì đó đền bù tổn thất.

Rượu và thức ăn được mang lên bàn, Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng ngồi xuống, Âu Dương tỷ muội phân ngồi hai bên, Vân Tri Thu bảo Cầm Kỳ Thư Hoa đang hầu hạ:

- Ta đã nấu xong rồi, hôm nay chẳng phân biệt chủ tớ, cùng ngồi ăn một bữa cơm.