Miêu Nghị lật tay lấy kim thương tứ phẩm, chậm rãi đứng đối diện Thanh Phong, cũng không đứng xa ra tay như Thanh Phong.
Hai người đối lập, Miêu Nghị chậm rãi nâng thương lên, hắn tiến vào trạng thái nghiêm túc, tinh khí thần tăng vọt tới đỉnh phong.
Thanh Phong mở to mắt, cảm giác được cái gì đó.
Đột nhiên Miêu Nghị tấn công, mọi người chưa kịp nhìn thấy đó là cái gì, mười tia sáng vượt qua người Thanh Phong, thậm chí mọi người chưa phát hiện tia sáng phát ra thế nào cũng đã xẹt qua người Thanh Phong.
Thanh Phong nhìn đồ vật nhỏ như lỗ kim kia, trên đầu thương của Miêu Nghị có một chấm đen nhỏ, đâm ra mười thương, mười thương đều có.
Lúc đâm ra chiêu cuối cùng cũng đâm tới bên cạnh vai Thanh Phong, Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị thu thương, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh, hắn hiểu được, nếu Miêu Nghị hạ sát thủ hắn sẽ không chạy được!
Đồng thời cũng hiểu Miêu Nghị nói không sai, nhất kích tất sát, quả nhiên có thể đồng thời phát ra mười lần.
Đám người nơi đây kinh ngạc đến ngây người, nhìn Miêu Nghị không khác gì quái vật, tu vi mọi người đều không thấp, tự nhiên hiểu chiêu vừa rồi khủng bố cỡ nào. Tự hỏi không ai có thể trốn thoát, ngay cả Ưng Vô Địch cũng hít sâu một hơi, một khi chống lại chiêu này, hắn chỉ có thể ngăn cản ba chiêu của Miêu Nghị, cực hạn tối đa không vượt qua bốn chiêu, nói cách khác hắn không thể né được sát chiêu của Miêu Nghị.
Mọi người cảm thấy khó tin, không nghĩ tới thực lực ngũ gia khủng bố như vậy, hắn chỉ có tu vi Kim Liên nhất phẩm mà thôi.
Hiển nhiên Miêu Nghị khống chế lực đạo không bằng Thanh Phong, Thanh Phong xuất chiêu không có động tĩnh lớn như thế, lúc này mặt biển sinh ra sóng to gió lớn, biển biển cao trăm trượng xuất hiện.
Bích Hải đại vương bay lên không trung, vung tay trấn áp sóng biển đang lên cao, mặt biển dần dần khôi phục như ban đầu, Bích Hải đại vương cũng đáp xuống.
Thân thể Miêu Nghị lắc lư, thuận tay chống thương xuống bờ cát để đứng vững.
Mọi người phát hiện tình huống không đúng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt ảm đạm vô thần, vẻ mặt như mệt mỏi tới cực điểm.
Mọi người kinh ngạc, Ưng Vô Địch lao tới nâng hắn dậy.
- Lão ngũ, ngươi thế nào?
Miêu Nghị cười khổ, nói:
- Mặc dù sát chiêu lợi hại nhưng vừa ra tay tiêu hao hết tinh khí của ta, trạng thái của ta không khác gì dầu cạn đèn tắt, cho dù là tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm cũng có thể giết ta.
Mọi người ngạc nhiên, đây là chuyện gì?
Chỉ có Thanh Phong hiểu rõ, hắn nói:
- Ngũ gia, kỳ thật ngươi không cần phải liên phát mười chiêu, cho dù là năm chiêu ta cũng không tránh được, bảo tồn chiến lực năm chiêu là không có việc gì.
Miêu Nghị lắc đầu:
- Cũng không phải ta không muốn giữ lại, mà là lúc trước ta sáng chế chiêu này đã định hình, vừa ra tay là không khống chế nổi, không xuất hết lực đạo sẽ không thu về. Đây cũng là mục đích tu hành của ta, ta không muốn một chiêu giết địch lại dùng tới lực lượng gấp mười lần giết địch, bằng không chiêu này không thể dùng, chỉ có thể sử dụng vào thời khắc sinh tử mấu chốt!
Thì ra là thế! Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
- Tam ca vừa rồi hỏi một chiêu của Thanh Phong đặt tại Đại Thế Giới như thế nào!
Miêu Nghị nhìn về phía Thanh Phong, suy yếu cười nói:
- Lúc trước ta chống lại nữ nhân ‘ Huyết Yêu ’, nàng có tu vi Kim Liên thất phẩm, ta dốc sức liều mạng sử dụng chiêu này, nàng chính diện ngăn cản hai thương của ta, cho nên nói nhất kích tất sát của Thanh Phong chỉ có thể chống lại người có tu vi Kim Liên ngũ phẩm là phải cẩn thận.
Mọi người kinh hãi, thương pháp khugr bố như vậy lại có người chính diện ngăn cản hai chiêu? Càng ngạc nhiên là Miêu Nghị có thể sống sót trong tay tu sĩ Kim Liên thất phẩm.
Đám người cũng xem như lĩnh giáo thực lực ngũ gia.
Thanh Phong:
- Ngũ gia, Huyết Yêu ngăn cản hai chiêu của ngươi, tám chiêu còn lại thế nào?
Miêu Nghị:
- Ta xuất hết mười thương cũng chỉ tổn thương nàng, nàng bỏ chạy.
Nói tới việc này hắn cũng buồn bực, lần trước chống lại Huyết Yêu phải dùng tới vô hình chi diễm, còn cho rằng Huyết Yêu chạy trời không khỏi nắng, ai ngờ vô hình chi diễm chưa từng làm hắn thất vọng lại thất thủ, về sau và Bát Giới liên hệ mới biết Huyết Yêu vẫn còn sống!
Mọi người im lặng, kiến thức được sát chiêu của Miêu Nghị khủng bố cỡ nào, mới biết tu sĩ Kim Liên thất phẩm kinh khủng không phải bọn họ có thể ngăn cản.
- Lão ngũ, tinh khí thần và pháp lực của ngươi đều hao hết. Không cần nói nhiều, đi nghỉ ngơi đi.
Ưng Vô Địch nói một câu, phu thê Liệt Hoàn nâng một tay Miêu Nghị bay qua động quật mới đào.
Miêu Nghị vừa vào động quật liền ngủ, Ưng Vô Địch an bài mọi người canh chừng chung quanh.
Hắn ngủ suốt mười ngày mới tỉnh, bên tai có tiếng nói vang lên.
- Ngươi lại chạy vào để làm gì?
Là Liệt Hoàn.
Hồ Phi nói:
- Tại sao ta không thể vào? Ta tới chiếu cố ngũ gia không được sao?
Liệt Hoàn:
- Ít phong tao ở đây, ngũ gia thê thiếp thành đàn, có thể vừa ý hồ ly tinh như ngươi sao?
Hồ Phi cười khanh khách, nói:
- Vậy cũng không nhất định, năm đó ngũ gia ở Hỏa Cực Cung dùng qua chậu ta tắm rửa, còn kéo váy ta, nói không chừng hắn vừa ý ta đấy. Đến lúc đó ngũ gia lên tiếng với túc chủ, lão nương tình nguyện gả cho ngũ gia làm tiểu thiếp cũng không hầu hạ gia hỏa vừa ý gái thanh lâu đầu đường xó chợ!
Nàng nói xong lại an vị bên cạnh Miêu Nghị, cũng phát giác khí tức Miêu Nghị dị thường, biết rõ Miêu Nghị tỉnh cho nên cố ý nói lời này.
Nghe xong những lời vừa rồi, Miêu Nghị đổ mồ hôi lạnh, thì ra người ta đã sớm biết hành vi của mình tại Hỏa Cực Cung năm xưa, hắn không dám nghĩ tiếp.
Kể từ đó hắn cũng không dám tỉnh lại, nếu không việc này càng khó giải thích.
Đợi đến lúc hai phu thê cãi nhau xong và rời đi. Miêu Nghị lặng lẽ mở mắt ra, hắn khoanh chân ngồi xuống, tay cầm huyết đan khôi phục pháp lực, hiện tại đã khôi phục tinh khí thần, chỉ chưa khôi phục pháp lực.
Thời gian trôi qua, lại nhìn thấy Hồ Phi nhưng Hồ Phi không xằng bậy, lúc này Miêu Nghị thở ra một hơi.
Nói đi cũng nói lại. Hồ Phi dám câu kết làm bậy với nam nhân khác, cũng không dám làm bậy bêu xấu thanh danh Miêu Nghị, đến lúc đó Phục Thanh và Ưng Vô Địch không thu thập nàng mới là lạ. Đương nhiên, nếu Miêu Nghị chủ động cố ý thì nàng không cố kỵ gì.
- Nếu không khống chế nổi, cố sức sử dụng chỉ gặp nguy hiểm mà thôi.
Lại đi tới bờ cát, Miêu Nghị cầm thường trong tay, chỉ là cây thương bình thường, mọi người đứng phía sau hắn, Thanh Phong cũng nhắc nhở.
- Ta cũng biết nhưng không rõ vấn đề nằm ở đâu?
Miêu Nghị nói xong, lại cắn một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo sau đó nuốt vào.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra vị này đã chuẩn bị có tổn thương.
Đột nhiên ngân quang lóe sáng, một sao băng sáng rực bay trước, đột nhiên sao băng dừng lại.
Đầu thương không xuất hiện điểm đen, tu vi hắn không đủ, phải dựa vào vũ khí cao giai mới xuất hiện.
Nhất Thương Thập Sát, Miêu đâm ra một thương liền cưỡng ép dừng lại.
Oanh!
Tiếng nổ rung trời! Bởi vì không muốn ra tay uy lực quá lớn cho nên sử dụng vũ khí cấp thấp, kết quả cây thương lập tức nổ thành bột mịn.