Hoàng Phủ Quân Nhu mỉa mai:
- Hắn si mê lão bản nương tới mức ma xui quỷ khiến, nếu thật nguyện lạc đường biết quay về, ta cũng không ngại tác hợp Tuyết Linh Lung cho hắn!
Dương Thái mỉm cười, hỏi:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, chuyện này là thật?
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn sang Miêu Nghị, cầm chén rượu quay người đổ xuống đất.
- Ta nói chuyện như nước hất ra ngoài!
Dương Thái lập tức vỗ vai Miêu Nghị, nói:
- Ngưu huynh, tận dụng thời cơ đi, không nên bỏ qua mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Miêu Nghị không nói gì trong nhà hắn còn thiếu mỹ nhân? Trên bàn này cũng có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không cần thêm Tuyết Linh Lung.
Có đẹp hay không do hắn nói không ý nghĩa, cũng phải xem tâm tình của hắn! Đương nhiên, ngoài miệng không thể nói thế, hắn nói:
- Rau cỏ củ cải trắng cũng có người yêu.
Dương Thái và Từ Đường Nhiên bóp cổ tay thở dài.
Nghe hắn cự tuyệt quyết đoán làm Mộ Dung Tinh Hoa kinh ngạc, bởi vậy có thể thấy Ngưu Hữu Đức cũng không phải háo sắc vô sỉ thuần túy, không muốn người tuyệt sắc như Tuyết Linh Lung, có thể thấy hắn thật tâm thích lão bản nương kia.
Nhưng đối với Hoàng Phủ Quân Nhu mà nói, nội tâm lại có tư vị khác, bằng vào điều kiện của mình còn không bằng phụ nữ có chồng.
Mà Miêu Nghị còn có việc, trước đó hắn đã nói với Âu Dương tỷ muội sẽ qua đêm bên kia, không thể để các nàng chờ lâu, mà hắn cũng không phải người tao nhã, không có hứng thú với ca múa thế này, đây là việc làm phí thời gian, lại không thể gia tăng tu vi, cho nên hắn cáo từ.
Quay về phủ thống linh, hắn theo địa đạo đi tới Tinh Tinh Phô.
Miêu Nghị cũng không muốn mỗi lần gặp đều leo lên giường với hai nàng, hắn đưa ra yêu cầu đi dạo phố.
Hai tỷ muội bọn họ vô cùng cao hứng, nói đến cũng thật đáng thương, các nàng chưa từng theo Miêu Nghị ra ngoài chơi đùa, ba người dịch dung để không kinh động người khác.
Sau khi đi dạo Thiên phố vào ban đêm, Miêu Nghị rất chiều hai nàng, lại dỗ ngon dỗ ngọt, chiếm được hai nàng vui sướng, sau khi trở về còn chủ động nhiệt tình.
Lúc mặt trời lên cao ngày kế tiếp, Miêu Nghị mới thức dậy.
Sau khi quay về phủ thống lĩnh, lúc này đám người Ưng Vô Địch cùng rời đi, ra khỏi thành bay thẳng về hướng nam.
Biển! Biển cả mênh mông!
Mọi người nhìn ngọn núi lửa phía dưới, Liệt Hoàn và Hồ quan sát địa hình cẩn thận, Miêu Nghị hỏi:
- Nơi này thích hợp bố trí trận pháp hay không?
Phu thê hai người tiến xuống phía dưới xem xét.
Sau khi đi lên, Liệt Hoàn lắc đầu nói:
- Điều kiện không bằng Không Diễm Sơn, nếu như chỉ bày trận thì miễn cưỡng dùng được.
- Đi, chúng ta đặt chân đảo này, các ngươi bày trận đi.
Miêu Nghị vừa nói xong, đột nhiên nghe tiếng quát từ xa.
- Người nào tự tiện xông vào địa bàn lão phu?
Mọi người nhìn sang, ba bóng người vách núi đằng xa bay lên, người cầm đầu là lão giả áo xanh, mi tâm có Kim Liên nhị phẩm, hai bên là hai phu nhân áo xanh, bề ngoài giống như sinh đôi, có chút hương vị giống Âu Dương tỷ muội, ba người đều có yêu khí trên người, trợn mắt nhìn mọi người trên miệng núi lửa.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ta mặc kệ hòn đảo này của ai, từ hôm nay trở đi, hòn đảo này bị trưng dụng, một năm sau các ngươi quay lại đây.
Lão giả áo xanh tức giận quát:
- Người nào khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi nói trưng dụng là trưng dụng?
Miêu Nghị khoác chiến giáp Thiên đình lên người, hào quang màu vàng chói mắt, chiến giáp Miêu Nghị bắt mắt nhất là hổ phách màu vàng, chiến giáp năm tiết, ba yêu tu ngạc nhiên không nhỏ.
Miêu Nghị quát:
- Phụng thiên mệnh ban sai, người dám phạm thiên uy, tất cả giết không tha! Lập tức cút cho ta!
Lão giả áo xanh co đầu lại, vẻ mặt sợ hãi, hắn chắp tay bồi tội sau đó quay đầu dẫn hai phu nhân chạy đi, trực tiếp biến mất trên không trung, cũng không dám nói gì.
Liệt Hoàn cười ha hả vỗ kim giáp trên người.
- Xem ra lực uy hiếp của bộ da cọp này không nhỏ.
Miêu Nghị nói:
- Năm người các ngươi dò xét hòn đảo một lần, người không có phận sự toàn bộ đuổi đi, kháng mệnh cứ giết!
- Vâng!
Thanh Phong, Phá Không, Bích Hải, Liệt Hoàn và Hồ Phi chắp tay lĩnh mệnh, bọn họ dùng núi lửa làm trung tâm dò xét chung quanh.
Chỉ có Ưng Vô Địch đứng bên cạnh Miêu Nghị không động, hỏi:
- Nơi này có thể trợ giúp ngươi tu luyện? Ta thấy chẳng có gì đặc biệt cả.
Miêu Nghị nói:
- Những năm qua ta nghe ngóng tin tức, nơi thích hợp cũng có nhưng cách Thiên Nguyên tinh quá xa. Qua lại cũng phiền toái, làm không tốt còn bị kẻ thù nhìn chằm chằm vào, cho nên ta đành phải chấp nhận nơi này.
Kỳ thật hắn muốn xuống biển sau tu hành, bằng tu vi của hắn có xuống biển sâu cũng không có tác dụng, tuy có đám lão quái Tinh Túc Hải bồi luyện cũng miễn cưỡng thông qua. Hắn từng nghe ngóng cách đây không tính là quá xa, nơi đố là vùng biển sâu nhất Thiên Nguyên tinh, cho nên mới dẫn người tới nơi này, chỉ có chủ nhân hòn đảo này không may.
Ưng Vô Địch:
- Thời gian một năm có thể luyện ra trò gì?
Miêu Nghị:
- Thử đi, cho nên mới mời tam ca hỗ trợ bồi luyện.
Ưng Vô Địch gật gật đầu.
- Cần gì cứ nói.
Ước chừng nửa canh giờ sau, đám người Thanh Phong quay trở về, hồi báo không phát hiện ra người nào khác.
Sau đó mấy người bọn họ đào mấy động phủ cho mình, tránh né mưa gió nắng gắt.
Ngày hôm nay không tu luyện, Miêu Nghị cần hồi tâm, hắn muốn thu tất cả tâm tình tạp niệm lúc trước, Lão Bạch chỉ điểm hắn lúc tu luyện cần phải bình tâm bỏ qua tất cả những phiền não khác, khi đó trong lòng mình mỗi ngày chỉ có tu luyện. Có thể nói tâm không không chuyên tâm.
Mà hắn muốn đột phá càng phải như vậy.
Thứ nhất, có thể phân giải Nhất Thương Thập Sát hay không? Nếu không uy lực có lớn nhưng nếu ra tay bị người ta ngăn cản sẽ không có lực tiếp tục, chiêu này không thích hợp đánh nhau, chỉ thích hợp dùng lúc liều mạng, nếu không chính là muốn chết. Nhất là lân trước giao thủ với Huyết Yêu hắn phát hiện uy lực Nhất Thương Thập Sát bạo tăng, lúc này lại có việc xấu, lúc đó hắn cảm thấy khống chế Nhất Thương Thập Sát có trở ngại, những năm qua hắn đều suy nghĩ nên giải quyết thế nào.
Thứ hai, hắn không biết điểm đen xuất hiện khi thi triển Nhất Thương Thập Sát có ý nghĩa gì, vì sao lại giúp uy lực chiêu thức tăng lên, đã có thể xuất hiện trên đầu thương, như vậy có thể vận dụng trên quyền cước hay không? Nếu có thể, bằng vào tốc độ phản ứng của hắn sẽ càng có lực sát thương khủng khiếp.
Hắn không có kinh nghiệm với những việc này, lão Bạch cũng không chỉ điểm qua, hắn phải dựa vào mình khai sáng mới được.
- Tam gia, ngũ gia, mau đến xem, ta phát hiện nơi tốt.
Đột nhiên Hồ Phi bay lên không trung và hô to.
Mọi người không biết nàng tìm được cái gì, lúc chạy đến xem thì phát hiện đó là bãi cát.
bãi cát này rất đẹp, hạt cát như bạch ngọc nghiền nát mà thành, rất sạch sẽ, sóng biển đánh lên bờ cát màu trắng xóa, rừng dừa như vẽ không khác tiên cảnh.
- Vô cùng hiếm thấy.
Bích Hải đại Vương khinh thường nói một tiếng, cả đời hắn tung hoành biển cả, cảnh tượng này có gì hiếm thấy.