Vạn Thuận Xương chắp tay cảm tạ, ngồi xuống thỉnh giáo:
- Không biết Hành Tẩu có gì căn dặn?
Hà Vân Dã thân thể mập tròn vuốt chòm râu đen dày, cười ha hả:
- Thuận Xương, ngươi thấy chuyện đã xảy ra trên đại điện hôm nay thế nào?
Vạn Thuận Xương trầm mặc, tự nhiên y sẽ không đối nghịch với lời của Hà Vân Dã ở trên đại điện hôm nay, trong lòng lẩm bẩm, ngoài miệng cười nói:
- Hành Tẩu nói có lý, đúng là Dương Khánh không thích hợp chấp chưởng Nam Tuyên phủ.
Hà Vân Dã cười hỏi:
- Nếu để cho ngươi đi chấp chưởng Nam Tuyên phủ, ý của ngươi thế nào?
Ặc... Vạn Thuận Xương ngẩn người, vội vàng đứng lên ôm quyền nói:
- Hành Tẩu có mệnh, Vạn Thuận Xương sao dám không tuân, chỉ là không có điện chủ bổ nhiệm, sợ là...
Hà Vân Dã lắc đầu nói:
- Mấy ngày trước đây lúc bồi điện chủ đánh cờ, điện chủ thuận miệng hỏi ta, nghe nói mười phủ dưới quyền Trấn Ất điện có hết năm phủ phủ chủ là người của Phùng Chi Hoán.
- Sợ là Điện chủ biết rõ còn hỏi, tự nhiên điện chủ đã sớm biết chuyện này, vì sao...
Vạn Thuận Xương nói tới đây thình lình ngưng bặt, đầu mày cuối mắt thoáng qua vẻ vui mừng:
- Hôm nay chuyện trên đại điện là ý của điện chủ ư?
Mặc dù địa vị Chấp Sự này của y là ngang hàng với địa vị phủ chủ, nhưng không béo bở bằng phủ chủ trấn giữ một phương. Chấp Sự một năm bất quá được năm trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, nhưng phủ chủ chỉ riêng thành thị dưới quyền cai quản trực thuộc đã có thể có một ngàn viên Nguyện Lực Châu có thể tự do làm chủ, còn chưa bao gồm thu nhập của các sơn phía dưới, đương nhiên y vô cùng hy vọng có thể được làm phủ chủ.
- Hừ!!!
Trong mắt Hà Vân Dã đột nhiên thoáng qua vẻ tàn khốc, hừ mũi thật mạnh một tiếng lộ vẻ cảnh cáo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Thuận Xương.
Vạn Thuận Xương cả kinh, có một số việc chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng, làm sao có thể nói toạc móng heo ra như vậy?!
Y vội vàng chắp tay tạ tội.
- Thuận Xương, chuyện nên nói ta đã nói rồi, ta cũng đã dặn trước bên Thường Bình phủ, cụ thể nên làm gì, ngươi hãy thương lượng với Chương Đức Thành, ta chỉ có thể giúp được ngươi bấy nhiêu thôi.
Hà Vân Dã nhàn nhạt nói.
Chương Đức Thành chính là phủ chủ Thường Bình phủ, cũng là người của y.
Mà sở dĩ vị trí địa lý Nam Tuyên phủ có hình tam giác, chính là trên có Thường Bình phủ, dưới có Vạn Hưng phủ đè ép, bị hai phủ kiềm chế ở giữa.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Vạn Thuận Xương che giấu vui sướng trong lòng, chắp tay hành lễ.
-----------
Bên ngoài phủ đệ trên một ngọn sơn phong khác, Phùng Chi Hoán và Dương Khánh đang đánh cờ dưới một gốc cây tùng già.
Bên cạnh có thị nữ Phùng Chi Hoán đứng hầu, nơi xa có biển mây phập phồng, cảnh núi tuyệt đẹp, gió nổi mây vần, địa phương tràn đầy nhã hứng.
Dương Khánh đặt xuống một quân cờ, rốt cục cũng không nhịn được nhẹ nhàng hỏi:
- Hành Tẩu, vì sao hôm nay Hà Hành Tẩu đột nhiên làm khó dễ với ta?
- Ta cũng không biết.
Phùng Chi Hoán cũng nhẹ nhàng đặt một quân cờ, khẽ lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại hừ lạnh nói:
- Phủ chủ năm phủ là người của ta, sợ là có người không thoải mái trong lòng.
Tuy y không có chỉ rõ là ai, nhưng ánh mắt Dương Khánh lóe lên, không nhịn được cũng hít một hơi khí lạnh, đã đoán được Phùng Chi Hoán ám chỉ ai. Chắc chắn không phải là Hà Vân Dã, chỉ có thể là vị ở cao hơn, nếu không có vị này làm chỗ dựa, cho dù là Hà Vân Dã có ý kiến cũng là vô dụng, cũng không thể nào dùng sức mạnh cướp được.
Dương Khánh mím chặt đôi môi hỏi:
- Là đang lập lại thế cân bằng sao?
Phùng Chi Hoán giương mắt nhìn về phía Dương Khánh, mắt lộ ra vẻ thưởng thức, nói chuyện với người thông minh thật sảng khoái dễ dàng, không cần nói toạc ra cũng hiểu.
Y thở dài một tiếng nói:
- Vị trí của ngươi xem ra là bị người ta nhắm vào rồi.
Trong mắt Dương Khánh lóe lên vẻ tàn khốc:
- Mười vị phủ chủ tại sao chỉ nhằm vào một mình ta, cho ta là cục bột dễ vo tròn bóp méo sao? Xem ra hôm nay trên đại điện chỉ là đang diễn trò, ngoài mặt điện chủ bảo vệ ta chỉ là cho mọi người xem, tỏ rõ y không nhắm vào ta, tiện sau này chứng minh cho dù là ta xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan tới y. Nếu đã coi Dương mỗ không thuận mắt chỉ cần hạ pháp chỉ là được, cần gì giấu đầu hở đuôi như vậy, chẳng lẽ coi người khác là kẻ ngốc hay sao?!
Trong lời nói toát ra oán hận thật sâu, vị trí mà y vô cùng vất vả mới có được hôm nay, lại có người muốn cướp đi, nói không hận một chút nào là giả.
Phùng Chi Hoán không thể không thừa nhận, Dương Khánh mới vừa leo lên vị trí phủ chủ không bao lâu. Trong năm vị phủ chủ thủ hạ của y, mặc dù tu vi Dương Khánh là kém nhất, nhưng tuyệt đối là người thông minh nhất, chỉ cần nói mé một chút đã hiểu rất rõ ràng.
Chỉ đáng tiếc là Phùng Chi Hoán than thở:
- Sở dĩ y làm như vậy, bằng vào đầu óc của ngươi, hẳn là ngươi cũng có thể hiểu, y ăn cơm, người phía dưới luôn luôn được kiếm chút cháo. Nếu bất cứ chuyện gì y cũng quán triệt áp đặt ý chí của mình, khiến cho người bên dưới không có cơ hội kiếm chút cháo, còn ai chịu ra sức làm việc cho y?! Chuyện này cũng coi như chiếu cố thể diện của mọi người, bằng không nếu y dùng thủ đoạn cứng rắn cũng không ai có thể ngăn cản y, nên y làm như vậy bất quá là vì danh chính ngôn thuận mà thôi.
Dương Khánh biết một khi người nọ động ý niệm, sợ là vị trí của mình không bảo vệ được nữa, bất quá y không cam lòng, hết sức không cam lòng.
Lúc này thả con cờ trong tay xuống đứng lên, đối mặt Phùng Chi Hoán ôm quyền khom người bái thật sâu:
- Kính xin Hành Tẩu chỉ giáo Dương mỗ cách tự cứu như thế nào!
- Chuyện này...
Phùng Chi Hoán trầm ngâm buông con cờ trong tay xuống:
- Y hiềm ta cầm giữ quá nhiều vị trí, nếu đã để mắt tới rồi cũng không phải là ta có thể vãn hồi, sợ rằng vẫn phải dựa vào chính ngươi.
- Nói cách khác, trong năm phủ chủ chúng ta phải có một người xui xẻo, chọn trúng ta chỉ vì thực lực ta yếu nhất, tương đối dễ gặm ư?
Dương Khánh hỏi ngược lại.
Đã nói đến nước này rồi Phùng Chi Hoán cũng không tránh né, khẽ vuốt cằm nói:
- Nếu ngươi là khúc xương cứng rắn, bọn họ không gặm được tự nhiên phải tìm những người khác gặm. Nhưng nếu bọn họ nhắm vào vị trí của ngươi, ngươi có thể giữ được sao?
Dương Khánh hỏi nữa:
- Chẳng lẽ Dương mỗ không còn đường nào cứu vãn sao?
Phùng Chi Hoán trầm mặc một hồi cũng đứng lên, phảng phất làm ra quyết định trọng yếu, từ từ nói:
- Cũng không phải không có một chút biện pháp nào. Dương Khánh, ta rất coi trọng ngươi, mặc dù ta không bảo vệ được ngươi, nhưng cũng không muốn thấy ngươi gặp chuyện không may. Như vậy đi, chỉ cần rừng xanh còn đó, lo gì hết củi đun, ngươi quay đầu lại đi đầu dựa vào Hà Vân Dã đi! Sau chuyện này ta sẽ không làm khó ngươi, bất quá sau chuyện này bản thân ngươi cũng sẽ phải gánh vác một ít tiếng xấu không dễ nghe, ngoài mặt ta cũng sẽ không coi trọng ngươi được!